07 tháng 4, 2017

HÌNH NHƯ CUỐI CÙNG MÌNH ĐÃ KHÓC





Khi nỗi buồn chẳng biết tựa vào đâu
Khi những thứ thân quen đẩy mình vào tận cùng ngõ ngách
Mình đã dặn lòng cố kềm tiếng nấc
Nhưng cuối cùng nước mắt cũng trào tuôn

Biết cuộc đời quẩn quanh hai chữ vô thường
Nên mình chỉ lạnh lùng nhếch môi cười trước tủi hờn chất ngất
Tự ru mình bằng ngôn từ huyễn hoặc
Chẳng-có-gì-làm-lay-chuyển-được-con-tim!

Chỉ có bóng đêm mới gọi dậy sự yếu mềm
Của ngọn cỏ lau ngả nghiêng trước gió
Chỉ có bóng đêm mới soi mình sáng tỏ
Mình chỉ là con ngốc dại khờ chuếnh choáng bởi men say

Theo thời gian sự thật được phơi bày
Nỗi hụt hẫng làm đất trời như sụp đổ
Tưởng mình đang chìm dần trong cuồng phong bão tố
Nghiệt ngã. Quay cuồng. Còn mình chỉ đờ đẫn lặng câm!

Mình đã bước đi trong đêm tối âm thầm
Gọi trăng sao tận thiên hà làm bạn
Tất cả với mình chỉ là hoài nghi…chỉ là chán ngán
Sợ vô cùng mặt đen trắng ảo hư!

Nước mắt mình rơi xuống ướt trang thơ
Làm lấm lem phai nhòa đi nét mực
Hãy mỉm cười giấu che niềm thổn thức
Hạ đã về rộn rã tiếng ve ngân…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét