Tháng Giêng đã ra đi
Tháng hai vừa chạm ngõ
Hoa ngoài vườn vẫn xinh tươi rực rỡ
Đàn bướm ong mê mải rập rờn
Nghe một chút dỗi hờn
Ngỡ ngàng lên môi mắt
Nhìn bóng mình hiu hắt
Lặng lẽ trước gương soi
Nụ cười hồn nhiên e ấp biến đâu rồi
Cũng chẳng thấy lúm đồng tiền trên má
Lần hội ngộ mùa thu vàng cỏ lá
Phút thẫn thờ gọi hai tiếng nợ duyên
Vẫn còn Xuân sao trĩu nặng ưu phiền
Thân dã tràng chơ vơ trên bãi cát
Nhìn sóng vỗ mà tim như quặn thắt
Đã cuốn trôi tất cả mọi thân tình
Giờ chỉ còn vần thơ lẻ mong manh
Người đã xa... xa mịt mờ sương khói
Ta ở đây kiếm tìm mòn mỏi
Nụ cười
Và má lúm đồng tiền nặng nợ giàu duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét