31 tháng 3, 2017

NGƯỜI VỀ ĐỨNG DƯỚI CƠN MƯA




(Thay lời HKO…gởi Nguyễn Tất Nhiên)

Chiều nay ướt áo trời mưa
Mà người thuở ấy vẫn chưa thấy về
Giáo đường say giấc ngủ mê
Bốn mươi năm chẵn bộn bề dấu chân

Tóc giờ bạc nẻo phong trần
Nhớ nhung ở lại bâng khuâng một thời
Xòe tay hứng giọt mưa rơi
Nghe cay lên mắt bồi hồi con tim

Con đường vẫn đứng im lìm
Hồn như hóa đá ngày đêm đợi chờ
Ước gì vá được trang thơ
Để tôi xóa hết hững hờ năm xưa

Người về đứng dưới cơn mưa
Dệt nên tình khúc bốn mùa an nhiên
Trăm năm quên hết não phiền
Để thôi day dứt triền miên giọt sầu








27 tháng 3, 2017

ĐỪNG KHÓC KHI NÓI LỜI CHIA TAY!





Đã bao phen lòng tự nhủ với lòng
Thôi đừng khóc!
Khi chia tay đừng khóc!
Đừng biến mình thành con ngốc
Mặt lấm lem nước mắt giống tên hề

Có gì đâu ngồi thút thít tỉ tê?
Đến rồi đi
Âu cũng là quy luật!
Sau những ngày bầu trời nắng rực
Cơn mưa dầm ướt át chợt ghé thăm

Đứng trước gương khe khẽ… thì thầm:
Hãy mỉm cười và quên đi tất cả
Quên nỗi ưu tư buồn bã
Đã xô mình xuống bờ vực đau thương

Hãy đứng lên xóa hai chữ chán chường
Chân thẳng bước
Niềm vui đang vẫy gọi
Đã qua rồi ngày bão giông dữ dội
Sóng gầm gào như nuốt chững xác thân

Mạnh mẽ lên!
Chớ có ngại ngần!
Mùa xuân giã từ
Hạ rộn ràng khoe sắc
Tiếng ve vừa thức giấc
Cánh bướm hồng cũng thắp sáng lung linh







14 tháng 3, 2017

CẢM XÚC THÁNG BA






Mới hôm qua còn tươi tắn môi cười
Mắt long lanh rạng ngời niềm hạnh phúc
Khoác chiếc áo màu vàng hoa cúc
Thật yên bình
Và cũng thật hồn nhiên

Lúm đồng tiền nặng nợ giàu duyên
Đã một thời làm lá hoa hờn dỗi
Lời thơ tình vời vợi
Để xao lòng mặc khách tao nhân

Vậy mà giờ đây vấp phải chữ phũ phàng
Ngồi gặm nhấm giữa vô vàn tiếc nuối
Tháng ngày qua vướng sâu vòng mê muội
Nên bẽ bàng chấp nhận cả thiệt thua

Thôi trở về chôn kín mảnh hương thừa
Đừng tưởng nhớ lối xưa đầy gai nhọn
Hãy ngẩng mặt bước đi quên phiền muộn
Và quên luôn giọt đắng của hôm nào







13 tháng 3, 2017

CÓ ANH RỒI NGÀY THÁNG ĐẸP NHƯ TRANH!






Có anh rồi ngày tháng đẹp như tranh…
Lãng đãng như sương…ầm ào như sóng…
Tình yêu anh mênh mang biển rộng
Có anh rồi cứ ngồi nghĩ bâng quơ!

Sáng đón bình minh mở cửa mong chờ
Trưa dắt sợi nắng vàng lang thang nơi triền vắng
Chiều tung tăng bên áng mây trời tím thẫm
Đêm mơ màng tâm sự với trăng sao

Có anh rồi đời bỗng hóa ngọt ngào
Mái tóc mượt mà tết thành hai bím
Chiếc nơ xinh xinh anh tặng em kỷ niệm
Em đính vào làm dáng làm duyên

Có anh rồi lòng bớt ưu phiền
Cái tính kiêu sa tự dưng biến mất
Em đã đổi thay từ nhịp tim ánh mắt
Biết sống bao dung
Chan chứa với mọi người

Có anh rồi nỗi khổ biến niềm vui
Em chẳng nhận ra em từ trong tâm tưởng
Cái con bé tính tình ngang bướng
Giờ dịu dàng hơn… đằm thắm hơn nhiều

Cảm ơn anh đã gởi tặng tình yêu
Cùng triệu đóa hồng lung linh khoe sắc
Em hạnh phúc bên bờ vai vững chắc
Lời thơ buồn một thuở đã trôi xa







12 tháng 3, 2017

TRỞ VỀ




Trở về lối cũ buồn hiu
Nhìn quanh nhìn quẩn tiêu điều cỏ lau

Đã từng hạnh phúc ngọt ngào
Đã từng hoa lá xôn xao đón mừng

Vậy mà giờ lại rưng rưng
Vó câu lẩn khuất lạc vùng hoang sơ

Nhớ sao cái thuở dại khờ
So dây nắn phím đợi chờ trăm năm

Trở về bóng xế âm thầm
Mùa xưa vội khép nong tằm dứt tơ




10 tháng 3, 2017

CẢM ƠN NGƯỜI ĐÃ CHẮP CÁNH CHO THƠ





Không riêng gì ngày tám tháng ba
Sáng hôm nay cũng như mọi bữa
Mở inbox lời thơ người chan chứa
Gởi tặng em triệu đóa hoa hồng

Từ trập trùng xứ sở ngàn thông
Cuộc hội ngộ tưởng chừng cổ tích
Hoàng hôn xuống mù sương mờ mịt
Bên lá hoa em quên mất lối về

Chợt hiện ra hoàng tử giữa cơn mê
Nắm tay em băng qua ngàn lau lách
Mưa phố núi đổ về làm che khuất
Mảnh trăng ngà e ấp tuổi mười lăm…

Thu đến đông qua xuân lại âm thầm
Người vẫn thường đăng thơ trên Facebook
Vần thơ người dạt dào niềm cảm xúc
Để đôi lần sách vở bị lãng quên

Mới làm thơ, con chữ cứ dập dềnh
Giấy bút ngổn ngang lấm lem mực tím
Mối tình thơ ngập tràn bao kỷ niệm
Mỗi sáng chiều vẫn gặp gỡ trên Face

Mạng ảo cho em hạnh phúc tháng ngày
Dưới mắt em đời rộn ràng tiếng hát
Những đóa hoa hồng thoảng hương ngây ngất
Cảm ơn người đã chắp cánh cho thơ





HONG NẮNG CHO NỖI BUỒN NHÈ NHẸ TRÔI ĐI





Ngày 8 tháng 3 đã qua!
Nhưng bao nỗi ngổn ngang vẫn chưa hề lắng đọng
Anh sẽ không về nhưng em mải hoài mong ngóng
Biết đâu chừng phép lạ hóa niềm vui?

Nghĩ về anh chợt thoáng chút bồi hồi
Em vẫn chưa quên chất giọng Đà Nẵng đầy ấm áp
Cú điện thoại nửa khuya làm tim như ngừng đập
Để em nhớ hoài vùng đất của quê anh

Hải Châu thân thương sâu nặng ân tình
Anh thường đọc em nghe bài thơ nhiều cảm xúc
Cuộc sống tha hương từng đêm dài thao thức
Nghe trong thơ cả tiếng sóng thét gào

Khoảng cách ngút ngàn nên vấp phải lao đao
Đưa tay níu mà với hoài chẳng tới
Lối em đi gập ghềnh muôn đá sỏi
Nên cuối cùng lạc bước giữa trùng vây

Nỗi cô đơn giam hãm suốt tháng ngày
Em đã quen và tập tành cam chịu
Nắng cuối xuân dìu dịu
Em hong nắng cho nỗi buồn nhè nhẹ trôi đi





08 tháng 3, 2017

MƯỢN THƠ VẦN GỞI CHÚT NHỚ VỀ ANH!






Ngồi một mình bên ly café sáng
Em lang thang trên mạng
Đầy lời chúc bạn bè
Kèm những đóa hồng rực rỡ yêu thương

Áng mây đen ngang qua rơi mấy sợi chán chường
Anh đâu rồi giữa dòng người tất bật?
Để em tìm từ hoang vu sa mạc
Đến tận cùng vô cực bóng thiên thu

Anh đâu rồi mang theo cả lời ru?
Ngày thần tiên ca dao làm bầu bạn
Anh đã mang theo vần thơ tình lãng mạn
Từng thiêu cháy tim em bằng câu chữ ngọt ngào

Rất nhiều lần em thầm trách trời cao
Gặp gỡ chi rồi xa xôi biền biệt?
Ở một nơi quanh năm toàn bão tuyết
Chắc anh buồn…giá buốt ngập trong tim!

Em ở đây đêm thấp thỏm từng đêm
Đợi chờ gì giữa muôn trùng diệu vợi?
Hai bàn tay và con tim nông nổi
Đâu thể nào níu kéo được nhân gian!

Đóa hồng khô lặng lẽ khóc phai tàn
Mùa gọi mùa cho nhọc nhằn ký ức
Tám tháng ba nắng lung linh vàng rực
Mượn thơ vần gởi chút nhớ về anh!






04 tháng 3, 2017

VỀ LẠI VƯỜN THƠ







Em đã trở về chốn cũ chiều nay
Lau sậy hoang vu ngả nghiêng theo gió
Tơ nhện phủ giăng… lạc loài… bỡ ngỡ
Đã một thời trú ngụ của hồn thơ

Ngó quẩn quanh … vắng lặng như tờ
Cỏ cây nhìn em hững hờ xa lạ
Chim chóc ríu ran lao xao cành lá
Nuốt giọt tủi hờn … thôi chớ rưng rưng!

Lối nhỏ rong rêu… chân bước ngập ngừng
Em cúi xuống soi tìm trong sỏi đá
Có còn chăng bài thơ tình buồn bã
Đã đôi lần nắn nót gởi người ta?

Khóm ngọc lan hương ngây ngất đậm đà
Khi em dỗi hờn vỡ òa nước mắt
Hái vội đóa hoa đẹp nhất
Người dịu dàng cài lên mái tóc em

Người đã ru em bằng giọng hát êm đềm
Bằng lời thơ nồng nàn bỏng cháy
Trời đổ mưa em vẫn mong mưa mãi
Cho tiếng mưa hòa quyện với tiếng lòng

Thời gian vô tình để nỗi nhớ mênh mông
Thêm xót xa bởi hai đầu ngăn cách
Chim nhạn vút bay về phương trời lẩn khuất
Bỏ mình em thờ thẫn đếm cô đơn

Lời thề xưa sao vứt lại ven đường
Để thơ vần giờ cạn khô cảm xúc
Nhẹ quay lưng giấu che niềm thổn thức
Tội con tim day dứt mãi không rời!








02 tháng 3, 2017

MÒN MỎI KIẾM TÌM



  


Tháng Giêng đã ra đi
Tháng hai vừa chạm ngõ
Hoa ngoài vườn vẫn xinh tươi rực rỡ
Đàn bướm ong mê mải rập rờn

Nghe một chút dỗi hờn
Ngỡ ngàng lên môi mắt
Nhìn bóng mình hiu hắt
Lặng lẽ trước gương soi

Nụ cười hồn nhiên e ấp biến đâu rồi
Cũng chẳng thấy lúm đồng tiền trên má
Lần hội ngộ mùa thu vàng cỏ lá
Phút thẫn thờ gọi hai tiếng nợ duyên

Vẫn còn Xuân sao trĩu nặng ưu phiền
Thân dã tràng chơ vơ trên bãi cát
Nhìn sóng vỗ mà tim như quặn thắt
Đã cuốn trôi tất cả mọi thân tình

Giờ chỉ còn vần thơ lẻ mong manh
Người đã xa... xa mịt mờ sương khói
Ta ở đây kiếm tìm mòn mỏi
Nụ cười
Và má lúm đồng tiền nặng nợ giàu duyên






01 tháng 3, 2017

CHIỀU XUÂN








Chở em trên xe đạp
Dạo phố vui chiều xuân
Người xe qua tấp nập
Rộn ràng từng bước chân

Gió xuân vờn nhè nhẹ
Mái tóc chấm ngang vai
Đậu lưng anh thật khẽ
Con đường ơi...cứ dài!

Nắng chiều xuân dìu dịu
Cho ửng hồng má em
Đoá hoa đời hàm tiếu
Ru mùa xuân êm đềm

Chiều xuân sao đẹp quá!
Bàng bạc áng mây bay
Em hiền như chiếc lá
Anh một thời mê say