Chiều xuân dạo
bước trên đồi
Ngắm lá hoa
rộn ràng khoe sắc
Bỗng dưng trời
đổ mưa lất phất
Rồi điên cuồng
gió giật
Hạt bụi vô
tình rơi vào mắt xót xa
Có chi đâu
mà dòng lệ vỡ òa
Mà thổn thức
giữa đường đời hiu hắt?
Đã xa rồi
phím tơ dìu dặt
Khúc yêu
thương một thuở ru hời
Hạt bụi lạc
vào đáy mắt chơi vơi
Ta nghẹn
ngào với muôn ngàn hụt hẫng
Một con mắt
mở to
Một buồn thiu
nín lặng
Trước vòng
vây nghiệt ngã buổi xuân về
Hạt bụi ngỡ
ngàng níu khỏi cơn mê
Ta sực tỉnh
giữa bốn bề lạ lẫm
Mắt ngước
nhìn đăm đắm
Khoảng trời nào
ngày tháng đợi trông?
Chẳng còn ai để bìm bịp nhắc lớn ròng
Thôi giã biệt
những ảnh hình hư ảo
Trách hờn thay sổ lồng chim sáo
Vút cánh bay
quên hai chữ thân tình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét