Quặn thắt
con tim!
Vỡ òa nước mắt!
Quắt quay!
Quay quắt!
Những thân
tình bỗng chốc hóa lạ xa…
Bởi quá tin
vào ánh mắt chan hòa
Vào câu chuyện
cổ tích trăm năm ngàn năm trước
Mà đâu biết
đó chỉ là thẳm sâu bờ vực
Để cuối cùng
phải quỵ ngã bởi trùng vây
Biết nói gì
trước nghiệt ngã đắng cay?
Lời thơ ta
đâu dư thừa gai nhọn
Có hối tiếc
giờ cũng là quá muộn
Bao tháng
ngày ta lạc lối tỉnh mê
Nhắm mắt ngủ
yên nghe sóng biển vỗ về
Cho dịu lại
cơn điên cuồng bão tố
Hãy là mây
trên bầu trời loang lổ
Hãy mỉm cười mặc nhân thế đãi bôi
Đứng lên đi
quên hết nỗi ngậm ngùi
Quên kỷ niệm
đã theo cùng năm tháng
Đêm tàn phai
mặt trời bừng nắng rạng
Ngày mùa
xuân ấm áp vẫy tay chào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét