Chiều cuối
năm ghé lại vườn thơ
Chẳng ai
quen…toàn tên người lạ lẫm
Mảng rong
rêu phủ đầy theo năm tháng
Chợt ngậm
ngùi nhớ cổ tích xa xưa
Lời ca dao
còn đọng lại sớm trưa
Có cỏ lạ hoa
thơm
Có lâu đài
thành quách
Chuyện
tình yêu ngọt ngào như ướp mật
Ong bướm lượn
lờ thoang thoảng gió đưa hương
Rồi không
dưng bão táp ghé khu vườn
Hoa xác xơ dưới
mưa cuồng gió giật
Khung trời
cũ giờ hoang vu tan tác
Nắng lạc
loài ủ rũ dấu cô liêu
Trở lại đây
sao chỉ thấy tiêu điều
Chiều cuối
năm trời buồn như muốn khóc
Rệu rã bước
chân
Một mình ta
đơn độc
Bốn phía
nhìn
Hình bóng cũ
nay đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét