03 tháng 1, 2017

ĐỂ LẠI NỖI CÔ ĐƠN






Qua đã về chốn cũ mấy ngày nay
Chạng vạng hoàng hôn mây trời xuống thấp
Bước chầm chậm giữa dòng người tấp nập
Mắt dõi nhìn sao chẳng thấy bậu đâu?

Lời hứa năm xưa chắc đã phai màu?
Qua đứng lặng dưới chân cầu hôm giã biệt
Rặng trâm bầu nhìn qua buồn da diết
Cây lá ngỡ ngàng chẳng thiết reo vui

Sóng lô xô biển tím ngắt ngậm ngùi
Chim hải âu lạc bầy kêu khản giọng
Qua lẻ loi nhìn hoàng hôn khuất bóng
Bậu đâu rồi?... Qua thảng thốt gọi tên

Mưa , mưa rơi …ướt đẫm cả vai mềm
Cơn gió thốc làm áo bay phần phật
Thành phố về khuya ngập tràn hơi bấc
Bậu đâu rồi?...Chỉ tiếng sóng khơi xa…

Mưa, mưa rơi…cho nước mắt nhạt nhòa
Thèm vị đắng nồng nàn từng chia sẻ
Trở về đây không gian buồn quạnh quẽ
Bậu đâu rồi?...Để lại nỗi cô đơn!







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét