Quá cảnh
Seoul trời đã hoàng hôn
Một mình ta
lang thang ngoài mưa bụi
Gió se lạnh
bờ vai thêm hờn tủi
Chẳng còn ai
đi bên cạnh cuộc đời
Vòng tay gầy
nên cứ mãi chơi vơi
Không giữ được
ngày hồng xưa kỷ niệm
Đến rồi đi để
nhọc nhằn tìm kiếm
Nụ cười buồn
đọng lại ở bờ môi
Nghe đâu đây
văng vẳng tiếng ru hời
Điệu lục bát
ngọt ngào và sâu lắng
Cả vũ trụ như
chìm trong tĩnh lặng
Để vỗ về,
đánh thức một hồn thơ
Chiều Seoul
mây xuống thấp mịt mờ
Nhớ hôm nào
nghẹn ngào lời giã biệt
Trời chưa đông
mà nghe chừng bão tuyết
Giá lạnh về…
Thảng thốt gọi tên nhau
Seoul hoàng hôn lộng lẫy sắc màu
Sao chẳng thấy
dáng hình nào lẩn khuất
Đêm cô đơn
cay nồng lên khóe mắt
Nỗi nhớ
nhung giăng phủ khắp bốn bề
Chia tay
Seoul lòng chợt tái tê
Còn xa lắm
trên dặm dài rong ruổi
Khoảng mênh
mông chìm dần vào vũng tối
Ta thẫn thờ để
rớt vội tứ thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét