Tưởng cơn lở
đất long trời
Nghe con chim sáo hót lời vô tâm
Đau như
xương có ai bằm
Để cho tỉnh
thức lạc lầm bấy nay
Sổ lồng sáo
vội vút bay
Gởi chi khúc
hát đắng cay lạnh lùng
Bài thơ là cả nỗi lòng
Vậy mà sáo nỡ
thả dòng sông sâu
Đầu đông xứ
lạ mưa sầu
Thêm nỗi cơ
cầu cứa nát thịt da
Thôi đừng nước
mắt nhạt nhòa
Đừng tiếc
hai chữ ngọc ngà thuở xưa
Giấu quên
vào nhớ cho vừa
Giấu luôn
câu chữ sớm trưa đi cùng
Ngày về sao
quá mông lung
Hồn như chết
lặng trên từng trang thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét