Giấy bút nằm
đó ngổn ngang
Mà thơ đâu mất
ngỡ ngàng khôn nguôi
Con chữ giấu
mặt biếng lười
Đêm khuya
cùng ánh sao trời tỉ tê
Buồn nghe
chim sáo gọi về
Trời đông lạnh
giá tái tê cõi lòng
Một mình đứng
giữa mênh mông
Hồn như chao
đảo bởi dòng thơ ai
Nói làm chi
tiếng đắng cay
Cho thơ ủ rũ tháng ngày trở trăn
Thả vần lục
bát băn khoăn
Sáo ơi, sáo
có biết chăng nỗi niềm?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét