30 tháng 11, 2016

XIN TRẢ LẠI ANH





Xin trả lại anh
Mùa thu đầy kỷ niệm
Không gian toàn hoa tím
Giấc chiêm bao ấm áp một thời

Em trả lại anh, anh ơi!
Ánh mắt nhìn tha thiết
Buổi hoàng hôn diễm tuyệt
Đã vụng về chạm phải bờ môi

Gởi trả anh cả giây phút bồi hồi
Của những lần gặp gỡ
Em như chú nai vàng bỡ ngỡ
Lạc xứ sở thần tiên

Biết xa anh em mắt ướt lệ viền
Biết con tim sẽ từng cơn quặn thắt
Đời quá nhiều ghềnh thác
Sợ ê chề khi vấp phải nắng mưa

Trời đã sang mùa
Đông mang về giá buốt
Trả lại anh dòng thơ tình sướt mướt
Hãy quên em
Quên lối nhỏ qua nhà

Dẫu biết rằng làm hai kẻ lạ xa
Sẽ khó khăn
Sẽ vô vàn đau khổ
Thế gian này bé nhỏ
Anh lẽ nào dang đủ một vòng ôm?

Xin trả anh một nửa linh hồn
Hãy bước đi
Đừng quay nhìn trở lại
Gió bấc về tê tái
Em tủi hờn cúi mặt
Giấu lời yêu!









TỨ TUYỆT NGẬM NGÙI







Gió bấc vừa qua cửa sáng này
Nghe chừng buốt giá ngập bờ vai
Bên rèm ủ rũ buồn xa vắng
Tội trái tim côi khóc lạc loài

Cách phượng lìa loan mãi góc trời
Người miền núi thẳm kẻ xa khơi
Tháng ngày mòn mỏi… dài nhung nhớ
Kỷ niệm vàng son của một thời

Bím tóc ngày xưa thích dỗi hờn
Đợi người trao gởi nụ yêu thương
Bờ vai vững chãi từng nương tựa
Giờ đã bặt tăm khuất nẻo đường

Rối sợi tơ vương luống ngậm ngùi
Đông về héo hắt nhạt bờ môi
Vầng trăng cổ tích xa vời vợi
Thoảng chút dư hương đã cạn lời








27 tháng 11, 2016

ĐÊM CÔ ĐƠN






Đêm ngập tràn hơi bấc
Giấc ngủ sao chẳng về
Đếm từng chuỗi lê thê
Mà mắt như vô cảm?

Trên thiên hà xa thẳm
Mây sao chẳng ngừng bay
Ruổi rong suốt tháng ngày
Có bao giờ dừng bước?

Soi tìm gì đáy nước
Trăng yểu điệu dáng hình
Áo lụa vàng lung linh
Giữa muôn ngàn tinh tú?

Hỏi thầm cơn vần vũ
Quay cuồng của đất trời
Muôn thuở vẫn chơi vơi
Có bao giờ nghẹn đắng?

Còn ta luôn dai dẳng
Nỗi sầu tận thiên thu
Trong đêm tối mịt mù
Mượn thơ vần chia sẻ

Giữa thênh thang quạnh quẽ
Một mình ta bơ vơ
Còn gì để mong chờ?
Còn gì mà trông ngóng?

Chập chờn hình với bóng
Bước từng bước âm thầm
Dõi mắt nhìn xa xăm
Gập ghềnh muôn đá sỏi


26 tháng 11, 2016

MỘNG MỊ NGÀY ĐÔNG







Bước lang thang giữa cái rét đầu đông
Nắng ngủ vùi trên phiến sầu gặm nhấm
Áo mỏng manh thiếu vòng tay che chắn
Bấc thoảng về se sắt lạnh bờ vai

Gọi tên anh trong thăm thẳm đêm dài
Chợt tỉnh thức lòng ngập tràn tê tái
Bao năm rồi con tim chừng sợ hãi
Miền yêu thương hoang hoải đến nao lòng

Bên này bờ đăm đắm khoảng mênh mông
Đưa tay níu mà cách xa vời vợi
Ngỡ lẩn khuất bóng hình xưa vẫy gọi
Hồn mơ màng như một kẻ mộng du

Phía trùng khơi mờ mịt đám sương mù
Anh đã xa … thiên thu ngàn cách biệt
Lạnh trời đông nghẹn ngào niềm thương tiếc
Câu chữ buồn da diết tím trang thơ








22 tháng 11, 2016

BĂN KHOĂN






Giấy bút nằm đó ngổn ngang
Mà thơ đâu mất ngỡ ngàng khôn nguôi
Con chữ giấu mặt biếng lười
Đêm khuya cùng ánh sao trời tỉ tê

Buồn nghe chim sáo gọi về
Trời đông lạnh giá tái tê cõi lòng
Một mình đứng giữa mênh mông
Hồn như chao đảo bởi dòng thơ ai

Nói làm chi tiếng đắng cay
Cho thơ ủ rũ tháng ngày trở trăn
Thả vần lục bát băn khoăn
Sáo ơi, sáo có biết chăng nỗi niềm?






THẮP SÁNG CHỮ TRI ÂN






Cảm xúc đầy khi trở lại trường xưa
Bốn mươi năm nhiều dâu bể
Bác lái đò sớm chiều trong lặng lẽ
Đưa khách ngược xuôi dòng…
Khách hối hả bước ra đi!

Đứng ngẩn ngơ bên đám cỏ xanh rì
Ngẫm thời gian trôi nhanh quá!
Mới ngày nào còn ngỡ ngàng xa lạ
Bên bạn bè và các thầy cô...

Rồi yêu thương gắn kết bến bờ
Giờ thực tập trước đông người bỡ ngỡ
Cô giáo sinh nâng niu từng trang vở
Nét ngây thơ màu mực tím học trò

Tường vôi hồng ấm áp tuổi mộng mơ
Trưa ở lại quây quần bên ghế đá
Sân mát rượi nhờ lung linh bóng lá
Hoàng điệp vàng rực rỡ thoảng đưa hương

Thoáng hai năm thi tốt nghiệp ra trường
Ngày chia tay để lại nhiều lưu luyến
Câu bịn rịn nghẹn ngào khi đưa tiễn
Đàn chim bay về mọi nẻo xa gần

Trở lại trường nghe lòng chợt bâng khuâng
Tóc thầy cô giờ pha màu sương tuyết
Nhìn quanh quất…vài bạn thân biền biệt
Để nỗi buồn như len nhẹ vào tim

Vẫn còn nghe lời thầy giảng êm đềm
Bài học quý theo em qua năm tháng
Vẫn đứng vững ngày ngày trên bục giảng
Tiếp bước thầy dạy dỗ đám trò ngoan

Công ơn thầy cô cao tựa non ngàn
Em vẫn nhớ câu lương sư hưng quốc
Về thăm trường niềm vui xen nước mắt
Mãi muôn đời thắp sáng chữ tri ân









21 tháng 11, 2016

TÍM MÀU NHUNG NHỚ






Về phố núi chiều nay
Ngẩn ngơ tìm thạch thảo
Để rưng rưng sắc áo
Để mắt biếc dỗi hờn

Lang thang cùng cô đơn
Trời đông pha gió bấc
Chợt hồn nghe quay quắt
Lạnh buốt ngập vai gầy

Phố núi chiều mưa bay
Từng sợi vương tóc rối
Hoàng hôn sao xuống vội
Thăm thẳm cả lối về

Hoang vắng khắp bốn bề
Nhạc ngựa buồn văng vẳng
Chiều đông sao nghẹn đắng
Không dưng mắt nhạt nhòa

Đã phai nhạt màu hoa
Màu yêu thương một thuở
Tim tím màu nhung nhớ
Bâng khuâng dõi mắt  tìm








20 tháng 11, 2016

BÂNG KHUÂNG BẾN VẮNG







Trở về thăm trường cũ
Lòng đầy nỗi bâng khuâng
Hàng phượng vĩ trước sân
Nghiêng nghiêng mình vẫy gọi

Thời gian như sương khói
In đậm dấu rêu mờ
Cô giáo trẻ mộng mơ
Tương tư màu áo tím

Biết bao nhiêu kỷ niệm
Bên học trò thơ ngây
Bên giáo án miệt mài
Ươm mầm xanh hy vọng

Bụi phấn còn lắng đọng
Từng nét vẽ trên tay
Cô gởi cả tương lai
Cho bầy chim chắp cánh

Bến xưa giờ hoang lạnh
Bác lái đò ngẩn ngơ
Đâu còn ai đứng chờ
Mắt mỏi mòn trông ngóng

Nghe đâu đây vang vọng
Tiếng ê a đọc bài
Áo tím cô nhẹ bay
Dịu dàng trên bục giảng

Đã xa rồi ngày tháng
Tường vôi cũng bạc màu
Nhành phượng vĩ trên cao
Rưng rưng như hờn tủi

Đàn chim còn rong ruổi
Mê mải tận chân trời
Núi thẳm hay trùng khơi
Có nhớ về chốn cũ?

Bác lái đò tư lự
Nhớ hoài thuở xa xăm
Lặng lẽ bước âm thầm
Nghiệp dĩ đành cam chịu






19 tháng 11, 2016

ÁO TRẮNG TAN TRƯỜNG






Tan trường trời cũng quá trưa
Lung linh hoa nắng say sưa theo cùng
Hàng cây dâm bụt rưng rưng
Thắp hồng ngọn lửa đón mừng bước quen

Em qua vướng sợi cỏ mềm
Bên em…ánh mắt êm đềm gởi trao
Hình như hồng ửng má đào
Hình như gió cũng xôn xao lối về

Bồi hồi nón lá nghiêng che
Cúi mặt e dè…sợ bạn nhỏ to
Thêm phần ngại mẹ cha lo
Nên em làm bộ giả đò ngó lơ

Một thời áo trắng dại khờ
Cho em giữ trọn ngây thơ tuổi ngà
Con đường rợp mát sắc hoa
Vẫn nhớ ánh mắt thiết tha trộm nhìn  









THƠ VẬN LẠC LOÀI







Ngơ ngác nhìn quanh một góc trời
Chỉ vầng mây tím lửng lơ trôi
Cỏ hoa buồn bã chiều đông muộn
Bóng lẻ bơ vơ chẳng nói cười

Đâu rồi ấm áp những tình thân
Từng sẻ chia nhau nỗi nhọc nhằn
Chẳng ngại nắng mưa hay gió bão
Vô tình hạt bụi để băn khoăn

Tủi hờn nước mắt cứ tuôn rơi
Đen trắng phù vân cuộc đổi dời
Thơ vận lạc loài sầu ủ rũ
Một mình ốc đảo lãng quên thôi










18 tháng 11, 2016

TỈNH THỨC






Đã qua 
rộn rã tháng mười
Đêm nghe bấc rụng 
giữa đời ngổn ngang
Tháng mười một 
đến vội vàng
Heo may sót lại 
bẽ bàng gọi tên

Mùa thu 
bịn rịn bên thềm
Để nghe lạc nhịp 
con tim gọi về
Chờ chi 
chờ đến tái tê
Trái sầu héo úa 
não nề phủ vây

Nụ cười 
giờ đã nhạt phai
Mắt chừng trĩu nặng 
u hoài tháng năm
Buông tay 
khe khẽ nhủ thầm
Đông làm tỉnh thức 
lạc lầm bấy nay








Ừ THÌ...MÌNH PHẢI VỀ THÔI!







Ừ thì…mình phải về thôi!
Chỉ một phút xao lòng ngày gặp lại
Kỷ niệm xưa ào ào như thác chảy
Chẳng giận hờn khi nói tiếng chia tay

Cũng tại mình chứ nào phải tại ai
Phút cuối đời ba thều thào trăn trối
Giữa cuộc sống đầy gian truân trơ trọi
Một thân mình thay ba mẹ nuôi em

Đâu thể vì ánh mắt quá êm đềm
Mà bỏ lại sau lưng ngàn trách nhiệm
Để nghẹn ngào trong một lần đưa tiễn
Người đã xa…xa tận phía chân trời

Bảo với lòng duyên chỉ có thế thôi
Cô giáo trẻ từng đêm bên giáo án
Buổi đi về dù mưa hay nắng rạng
Vẫn bóng mình làm bạn suốt tháng năm

Các em thơ thương chị sống âm thầm
Hy sinh cả đời mình trong lặng lẽ
Chẳng oán trách cuộc tình đầy dâu bể
Tuổi xuân thì vội vã bước qua mau

Nghề giáo nghèo nên bữa cháo bữa rau
Nuôi các em giờ trưởng thành khôn lớn
Buổi hoàng hôn ruổi rong từ nắng sớm
Vui cùng thơ đến chạng vạng chiều tà

Thật bất ngờ khi dạo bước xứ xa
Gặp người xưa cho hồn chao gợn sóng
Bao năm rồi con tim giờ lắng đọng
Mình đã tìm hạnh phúc với vần thơ

Biết rằng đây chẳng phải bến bờ
Thôi kỷ niệm cất vào ngăn ký ức
Bên ốc đảo giá vẽ cùng nghiên mực
Chờ tay mình thả cảm xúc lên tranh

Mình phải về…dù mắt ướt long lanh!











17 tháng 11, 2016

THẢ VẦN LỤC BÁT SẺ CHIA







Seoul ngồi đợi chuyến bay
Bồi hồi nghe được đắng cay thơ người
Sao mà mắt lại kém tươi?
Sao mà môi héo nụ cười buồn tênh?

Hồn như chao sóng dập dềnh
Một mình lẻ bước lạc miền phù hoa
Ngậm ngùi nhớ chốn quê nhà
Giờ đây chẳng biết mặn mà còn chăng?

Chia tay bát có hứa rằng
Bát sẽ chuyên cần vun vén vườn thơ
Quyện vần nhả chữ đợi chờ
Tan hết mây mờ lục sẽ về thăm

Vậy mà giờ lại trách thầm
Trách rằng…rằng… kẻ vô tâm, vô tình
Lục bát như bóng với hình
Sao người lại nỡ lãng quên hở người?

Dù ta trong héo ngoài tươi
Vẫn không quên được mười mươi cội nguồn
Thơ vần dào dạt trào tuôn
Nhớ mãi khu vườn thuở ấy sẻ chia

Đừng vì câu chữ xa lìa
Mối duyên tri kỷ sớm khuya bạn cùng
Hồn thơ rộng biển dài sông
Vẫn luôn chan chứa mặc giông bão về

Chiều đông vơi bớt tái tê
Vơi cả não nề xa cách bấy nay
Seoul còn một chặng dài
Đêm thăm thẳm quá…mong ngày nắng lên!









16 tháng 11, 2016

NHỚ LẮM SÀI GÒN!






Vòng tròn sao lệch một bên
Vẽ đi vẽ lại … chẳng nên vòng tròn
Còn ta ủ rũ héo hon
Nhớ chi nhớ lắm Sài Gòn đã xa!

Ngoài hiên bóng nước nhạt nhòa
Giọt thưa giọt nhặt nghe da diết buồn
Sài Gòn chiều có mưa tuôn?
Nhớ lần ướt áo trên đường lá me

Vòng tay ngày ấy vụng về
Nên không ngăn được tái tê cõi lòng
Tủi hờn sáo cất sang sông
Mưa hay nước mắt tuôn dòng chẳng vơi?

Giờ đây xa cách phương trời
Nhớ Sài Gòn của một thời dấu yêu
Buồn rơi chi để nghiêng chiều
Để cho sáo hót trăm điều ngổn ngang








TỪ GIÃ MARSEILLE






Từ giã Marseille về lại Paris
Bao kỷ niệm cất đầy ngăn tim nhỏ
Vẫn còn đây sao rưng rưng nỗi nhớ
Tiếng còi tàu như giục giã người đi

Ta chợt nghe văng vẳng tiếng thầm thì
Chiếc lá vàng chơ vơ trên lối cỏ
Hay lời nồng nàn của gió?
Để hồn thơ dậy sóng lao xao!

Cái lạnh buốt da thêm cảm giác cồn cào
Làm tan chảy mối ưu tư thầm lặng
Bao buồn phiền đã theo cùng năm tháng
Bỗng vút bay…về thăm thẳm cuối trời

Aurevoir Marseille… và những ngày vui
Xin chào nhé tiếng nói cười hạnh phúc!
Nơi vườn xưa phím mờ cùng nghiên mực
Chắc nóng lòng…chờ đợi bước chân qua!









15 tháng 11, 2016

TẢN MẠN NGÀY ĐÔNG






Em thấy gì ngoài khung cửa sáng nay
Trời mù sương ngập tràn hơi bấc?
Chiếc lá vàng oằn mình bật khóc
Nỗi nghẹn ngào phải xa cội lìa cây

Đám cỏ úa ven đường ngầy ngật ngủ say
Nào có biết có hay
Cô công nhân vệ sinh miệt mài từ khuya sớm
Mặc lạnh buốt của một ngày đông chớm
Vẫn không ngại nhọc nhằn
Chiếc chổi quét luôn tay

Mặt trời biếng lười trốn lẩn vào mây
Sợi nắng lang thang phương nào mất biệt
Gió bấc về thêm phần giá rét
Tội học trò đến lớp dáng co ro

Trường còn xa khuất bởi đám sương mờ
Chân vội bước giẫm lên bờ cỏ dại
Nụ cười tươi quên đi niềm tê tái
…Để hồn thơ vơi bớt nỗi ưu phiền

…Để đông về thôi mắt lệ triền miên








CẢM ƠN VINCIENNES







Đến Vinciennes để lãng quên
Quên nỗi nhớ đã theo cùng năm tháng
Quên luôn cả nồng nàn giọt đắng
Buổi vào đông sao trĩu nặng nỗi niềm!

Ngắm Vinciennes chợt thấy bình yên
Hồ nước lặng mây trời xanh phủ bóng
Hàng liễu rũ nghiêng dáng sầu mơ mộng
Thật êm đềm giữa mờ mịt hơi sương

Rừng Vinciennes khung cảnh tựa thiên đường
Gió vi vu dệt thành muôn khúc hát
Hòa cùng tiếng ngàn thông reo dào dạt
Một bức tranh thủy mặc lắm hữu tình!

Gởi nỗi buồn ở lại phía mông mênh
Xin giã biệt những chập chờn hư ảo
Xa thật xa chốn chợ đời huyên náo
Cảm ơn Vinciennes…
                              làm dịu lại tâm hồn!








14 tháng 11, 2016

GỞI NỖI NIỀM QUA MẤY TRANG THƠ






Có mịt mờ cách trở gì đâu?
Ngày mấy lượt vẫn thường gặp gỡ
Khoảng không gian là màn ảnh nhỏ
Phím yêu thương chờ đợi tay người

Bên này bờ ta thật sự lẻ loi
Bao tâm sự nhờ vần câu nói hộ
Các con chữ vẽ thành màu nhung nhớ
Gởi nỗi niềm qua mấy trang thơ

Ở bên kia người gọi gió thẫn thờ
Ngắm mây bay ngắm nắng vàng trải thảm
Rồi không dưng để hồn thơ ảm đạm
Trách cứ rằng…rằng quên phía cút côi!

Mười hai giờ bay thăm thẳm phương trời
Gặp được nhau thật vô cùng hạnh phúc
Nhớ cái thuở giấy bút đùa nghiên mực
Vần thơ đi… thơ đến… quyện đôi dòng

Ở bên này trời đã bước vào đông
Ta co ro đi dưới màn băng giá
Tháng mười một nghe chừng như xa lạ
Nỗi lạc loài…
Chai cứng cả hồn thơ...