Buổi chiều
thu ta đi nhặt lá vàng
Tiếng xào xạc
gọi về bao kỷ niệm
Tháng ngày dài
ta mỏi mòn tìm kiếm
Ảnh hình nào
lẩn khuất ở đâu đây
Trời mù
sương nhè nhẹ gió heo may
Khoảnh khắc ấy
chợt làm ta thảng thốt
Đâu phải mùa
đông sao tứ bề lạnh buốt
Mây xám buồn
đặc quánh cả không gian
Nuốt giọt đắng
cay thêm nỗi ngỡ ngàng
Ta sợ lắm
cơn bão giông nghiệt ngã
Đổ qua đời
trong một ngày lửa hạ
Mọi đền đài
thành quách hóa rong rêu
Trở về đây cảnh
vật lắm tiêu điều
Chiếc lá
vàng giật mình trong sợ hãi
Ta cúi xuống
giấu che niềm tê tái
Mặc hoàng
hôn buồn bã phía sau đồi
Thơ hay thế!
Trả lờiXóaBuồn thiệt buồn...