Buổi chiều nay mây xuống thấp thật gần
Cuối tháng
chín ngỡ mùa đông đã tới
Chân giẫm
lên đám lá vàng bối rối
Tiếng xạc
xào để lòng thấy ngổn ngang
Xa thật rồi
thuở ấy áo lụa vàng
Chiều Văn
Khoa tay trong tay xuống phố
Mái tóc dài
bay bay theo làn gió
Mưa nhẹ
ngàng từng sợi thấm qua vai
Quán cà phê
vẳng khúc hát u hoài
“Mưa vẫn hay
mưa trên tầng tháp cổ”
Mắt trao
nhau lời yêu chưa thổ lộ
Nên ngại ngần
sợ vấp phải bể dâu
Em cuối sông
còn anh tận giang đầu
Hai lối rẽ
đi về miền xuôi ngược
Chuyện dở
dang em một mình đếm bước
Thật đắng lòng
nghe sỏi đá lao xao
Chiều mưa
giăng … cho nỗi nhớ tuôn trào
Nhớ giảng đường
nhớ mắt nhìn ấm áp
Bức thư tình
còn nằm nguyên ngăn cặp
Cánh phượng
hồng ép vội giữa trang thơ
Chuyện ngày
xưa xa lắc dấu rêu mờ
Chợt trở về
theo màn mưa trắng xóa
Gió chiều
thu lá vàng bay lả tả
Ốc đảo buồn em
lặng ngắm cô liêu