Dải lụa mềm tím ngắt cả không gian
Chút trở trăn cho hồn thoáng ngỡ ngàng
Ôi chẳng lẽ thu mới vừa giã biệt ?
Nỗi lòng ta cũng đang chừng bão tuyết
Dỗi hờn chi cho dòng lệ nhạt nhòa
Tại vì ai mà héo hắt lá hoa ?
Nghe lạc lõng cay xè lên môi mắt
Hoàng hôn đến sương mang đầy hơi bấc
Ngọn đèn đường vàng vọt dáng cô liêu
Tiễn thu đi trong loang lổ bóng chiều
Mà chợt thấy hồn lạc loài thổn thức !
Phải chăng Thu đã đi rồi!
Trả lờiXóaĐể Ta ngơ ngẩn đứng, ngồi không yên!
Hi hi hi...
Thu còn ngấp nghé bên hiên...
XóaLục bát 3 câu thật tuyệt...
XóaVẫn còn nghe dư âm của niềm vui và hy vọng...
Con mèo chỉ có cái đuôi là dài nên cứ tự khen thôi... hi hi hi...
XóaTrời đất ơi! Tại sao có cái đuôi của con mèo ở đây nhỉ! Trời mưa buồn quá, gặp bạn rất vui!
XóaLục bát 3 câu cũng được nhiều người chú ý và phát triển... ví dụ Nhà Thơ Nguyễn Tôn Nhan...
Trả lờiXóaỞ đây có ba câu:
Phải chăng Thu đã đi rồi!
Để Ta ngơ ngẩn đứng, ngồi không yên!
Thu còn ngấp nghé bên hiên...
DVD thấy hay, và do DVD viết 2/3 câu, DVD tuổi Mèo, nên cho mèo tự khen mèo vậy... hi hi hi...
Con ngươi ai cũng thích tròn trịa. Đôi khi thơ viết nủa chừng không thể viết tiếp, đành bỏ lửng lơ. Vậy mà thiên hạ lại cho rằng hay, bạn há!
Xóa