29 tháng 6, 2014

THÔI ĐỪNG TIẾC NHỚ !




Người ru khúc hát tháng năm
Còn ta lại nhớ xa xăm hẹn thề
Tội con sáo đắm trong mê
Đêm đông ngày hạ não nề riêng mang

Thà đừng nhắc tiếng đá vàng
Nói làm chi để bẽ bàng hồn thơ
Để lòng đăm đắm mong chờ
Đôi mắt mòn mỏi thẩn thơ canh dài

Trách ai gieo cảnh u hoài
Mưa nguồn chớp bể lạc loài buồn tênh
Sáo ơi khép mắt lãng quên
Thôi đừng tiếc nhớ chông chênh giọt sầu !








28 tháng 6, 2014

GỌI MÙA XUÂN LẠI





Có thể nào
Có thể nào
Níu được thời gian
Gọi mùa xuân trở lại ?
Khi quanh đây ngày hạ buồn tê tái
Nỗi quắt quay trăn trở không rời !

Vẫn là ta ngày tháng chơi vơi
Ngồi gặm nhấm phiến sầu ngàn năm tuổi
Lòng dặn lòng đừng thở than tiếc nuối
Đừng mơ chi đến ảo mộng thiên đường

Hãy quên đi khung trời cũ vấn vương
Hãy buông bỏ nỗi khổ sầu đeo bám
Mang tất cả chôn vùi vào dĩ vãng
Ta trở về tìm lại chữ an nhiên

Thôi từ đây không ray rứt muộn phiền
Xin giã biệt vần thơ buồn hiu hắt
Nhìn thênh thang khoảng trời cao xanh ngắt
Ta mỉm cười gọi trở lại mùa xuân…












26 tháng 6, 2014

BIỆT LY





Chia tay nhau vào một sáng tháng năm
Em bâng khuâng gọi tên người khe khẽ
Không dám khóc dù nhạt nhòa mắt lệ
Ngã ba đường chân chẳng muốn rời đi

Nắng kiêu sa đậu trên tóc thầm thì
Câu ly biệt nghe đắng lòng chi quá !
Em và anh giờ cách chia đôi ngả
Hai tinh cầu xa lắc khuất đời nhau

Nói gì đây khi tình đã phai màu
Câu chung thủy chỉ là lời cay đắng
Em chợt nghe nước mắt rơi mằn mặn
Mất nhau rồi đừng bịn rịn nhớ nhung

Đừng nhắc chi đến hai chữ tao phùng
Em vẫn nhớ trận cuồng phong bão tố
Ghé ngang đời ào ào như thác đổ
Phai nhạt rồi còn gì nữa đâu anh !

Đừng luyến lưu hay âu yếm dỗ dành
Thôi chấp nhận mình là người thua cuộc
Nén cơn đau em lạnh lùng quay bước
Nghiệt ngã đời sao chỉ tặng riêng em ?








25 tháng 6, 2014

NHỚ CHĂNG LỜI HẸN ?





Cửa khép cho đêm bớt não nề
Canh dài khắc khoải trắng cơn mê
Phòng loan lặng lẽ chờ trăng đến
Gác phượng băn khoăn gọi gió về
Mắt dõi vời trông người lữ thứ
Mà sao biền biệt mãi câu thề
Xa xôi còn nhớ chăng lời hẹn
Để áng mây sầu khỏi tái tê ?






24 tháng 6, 2014

SẼ CHẲNG LÀ DẤU CHẤM THAN





Sẽ chẳng là dấu chấm than
Cuối câu từ để ngỏ
Đời em nhiều sóng gió
Làm bạn với cô liêu

Em cùng anh đi hai lối ngược chiều
Bước ruổi rong ta vô tình đối mặt
Đường song song hai dải dài phân cách
Tia mắt nhìn cuống quýt vội gởi trao

Lời thương yêu chưa kịp nói câu nào
Đã dệt khúc chia ly buồn áo não
Chiều thu tím mây dỗi hờn đau đáu
Gió vỗ về ru ngủ giấc an nhiên

Nhẹ khép mi chẳng che hết ưu phiền
Vừa hội ngộ đã vẫy tay từ tạ
Thôi nín lặng đừng tính toan mặc cả
Cuối con đường là khúc ngoặt chia phôi

Bước trầm tư bên ngày tháng lẻ loi
Khi đêm xuống cảnh vườn khuya u tịch
Ngắm trăng treo giữa thiên hà mù mịt
Nửa con tim ai đánh cắp đi rồi

Chân lơ ngơ lạc bước giữa chợ đời
Về xếp lại tàn phai vào ký ức
Dấu yêu ơi, đừng lệ nhòa rưng rức
Mãi trang đời sẽ chẳng dấu chấm than













18 tháng 6, 2014

MƯA THÁNG SÁU




Mới sáng sớm mưa đã tuôn dào dạt
Tháng sáu về phượng thắp sáng lung linh
Ve râm ran trỗi khúc nhạc ân tình
Thoảng trong gió chút nỗi niềm xao xuyến

Mấy hôm rồi anh im hơi kín tiếng
Em đợi hoài đợi mãi bóng hình ai
Mắt buồn hiu tóc chẳng thiết trâm cài
Đường phượng nhớ chợt dài ra hun hút

Chuyện hai đứa sao thật nhiều uẩn khúc
Gánh gia đình em đành chịu hy sinh
Tuổi thanh xuân vấp phải lắm thác ghềnh
Đành an phận em làm người thua cuộc

Sao anh vội lạnh lùng rồi quay bước
Em ngỡ ngàng đến nhói buốt buồng tim
Nhìn mưa rơi mắt mòn mỏi kiếm tìm
Bóng ai đó… có bao giờ trở lại ?







TRI ÂM




Quen trong thiên hạ bao người
Bâng khuâng tìm lấy nửa lời tri âm
Gác tay lên trán nghĩ thầm
Cuộc đời chán ngán mê lầm hận sân

Ruổi rong mấy nẻo hồng trần
Mỏi mòn khúc hát trở trăn tháng ngày
Quanh ta đầy dẫy đắng cay
Buồn nhân thế. Nỗi quắt quay không rời

Nhọc nhằn góc biển chân trời
Ai tri âm đó … gọi mời sẻ chia !







17 tháng 6, 2014

GIẬN




Giận mây khuất bóng trăng rồi
Cho đêm nguyệt tận bồi hồi thâu canh

Giận chim chuyền hót trên cành
Cho thêm quạnh vắng mông mênh đất trời

Giận cá sao chẳng ngừng bơi
Cho lục bình mãi nổi trôi bềnh bồng

Giận nước trơ đáy dòng sông
Ta soi mãi vẫn nhìn không thấy người

Giận mưa sao cứ rơi rơi
Khúc buồn đeo đẳng chơi vơi cõi lòng








Giận đời một kiếp long đong
Để cho ngày tháng mịt mùng lặng câm


Giận ai thả chữ buông vần
Đò neo bến cạn nhọc nhằn tứ thơ !




14 tháng 6, 2014

BIỂN TÍM





Chiều hôm nay ta trở về với biển
Biển rì rào cơn sóng nhẹ dịu êm
Nghe đâu đây lời gió thoảng êm đềm
Mà cứ ngỡ biển nhẹ nhàng tiếng hát

Ta nhỏ bé trước trùng khơi bát ngát
Chút nỗi niềm cho tim chợt quặn đau
Bởi tình yêu ngày ấy đẹp muôn màu
Hồn thơ dại ruổi rong cùng mây gió

Rồi chia xa hai phương trời cách trở
Chút lắng lòng gợi lại khúc tình xưa
Đếm trên tay ngày tháng cũ mịt mờ
Ta vẫn nhớ … nhớ hoài bao kỷ niệm

Hoàng hôn xuống biển ngát màu mây tím
Ta thẫn thờ trước mảng sáng lung linh
Chỉ còn ta trơ trọi bước một mình
Loài dã thảo đắm chìm trong hiu quạnh











13 tháng 6, 2014

VẨN VƠ...






Cột nỗi buồn vào sợi dây
Gởi theo bong bóng thả bay lên trời
Hy vọng nỗi chán không rời
Sẽ theo mây gió nói lời chia tay

Cột nỗi nhớ vào ngọn cây
Gởi theo chiếc lá tháng ngày lãng quên
Lạ xa… luôn cả tuổi tên
Cả những khuôn mặt thân quen một thời

Cột nỗi sầu vào tường vôi
Để làm nhạt bớt cuộc đời hắt hiu
Một mai nắng sớm mưa chiều
Nghĩ về ngày cũ…nhẹ điều…trở trăn

Cột nước mắt vào chéo khăn
Giấu đi bao nỗi nhọc nhằn vương mang
Cơ cầu một kiếp đa đoan
Thôi xin cúi mặt đầu hàng…thiệt thua !








12 tháng 6, 2014

NGỰA Ô VỀ ĐÂU ?





Ngựa ô về đâu nước mắt nhạt nhòa 
Phút chia biệt bên cầu đầy lưu luyến
Người ở lại ngậm ngùi câu đưa tiễn
Sáo sang sông để lạị một trời buồn

Ngựa ô về đâu bóng ngả hoàng hôn
Khớp bạc tra rồi hồn như ngơ ngẩn
Kỷ niệm ngày xưa giờ đành quên lãng
Nụ hôn đầu bỡ ngỡ … lúc trao nhau

Ngựa ô về đâu thương nhớ âu sầu
Áo lụa dịu dàng đung đưa bím tóc
Những lúc dỗi hờn rưng rưng muốn khóc
Bên trò chơi đám cưới thuở học trò

Ngựa ô về đâu mù mịt chơ vơ
Nghe văng vẳng tiếng đồng đen lục lạc
Bóng kiệu vàng giờ chỉ còn lẩn khuất
Giữa trập trùng mây núi dáng người xưa