▼
một mình có buồn đâu?
đã quen rồi cô lẻ
có gì phải u sầu
giữa muôn ngàn dâu bể?
đâu có gì phải buồn
để long lanh nước mắt?
cần gì phải vấn vương
lời đãi bôi ngọt mật?
quá khứ đã xa xăm
thôi chôn vùi tất cả!
nhớ chi rồi băn khoăn
rồi dỗi hờn hoa lá?
bình minh nở nụ cười
bao dung và tự tại
ngày mới rộn niềm vui
quên đi niềm tê tái!
sáng nay bấc rụng rơi đầy
đậu trên tóc rối vai gầy ngổn ngang
nhớ chi mắt lệ tuôn tràn…
đã dặn đừng chán chường
đừng long lanh nước mắt
hãy ngoảnh mặt quay lưng
bận lòng chi được mất?
quên lãng chuyện ngày xưa
cùng ngôn từ ngọt mật
chỉ là thoáng nắng mưa
trắng đen là có thật!
hãy chôn vùi quá khứ
khâm liệm đống tro tàn
vần thơ thôi ủ rũ
rạng rỡ đợi mùa sang!
không gì phải băn khoăn
mùa thu vừa qua ngõ
heo may cũng xa dần
bấc vương đầy trong gió
không gì phải sầu tư
trăng tròn rồi lại khuyết
trăm năm đã mịt mờ
bận lòng chi nuối tiếc
không gì phải trở trăn
chuyện ngày xưa ước thệ
giấc Nam Kha nhọc nhằn
tấn trò đời dâu bể
cuộc vô thường chóng vánh
thoắt đến rồi thoắt đi
nỗi buồn đừng mọc nhánh
khe khẽ câu thầm thì
chạy xe trong sương sớm
bấc lành lạnh bờ vai
đông cũng vừa mới chớm
thu dần xa tháng ngày
con đường còn say ngủ
gió khe khẽ bên tai
nhớ cồn cào quá khứ
cho vướng nhẹ gót hài
nhìn xạc xào cỏ lá
kỉ niệm làm sao quên?
góc phố xưa rộn rã
giờ lặng thầm tuổi tên
một chút sầu trên tóc
bâng khuâng đón mùa về
nuối tiếc chi ngà ngọc
để ngập tràn tái tê?