▼
ngắm tờ lịch sau cuối
chợt nghe lòng bâng khuâng
trên dặm dài giong ruổi
nhuốm không ít bụi trần
bốn mùa qua rất vội
tựa gió thoảng mây bay
mới vừa chạng vạng tối
thoắt đã chói chang ngày
biết bao nhiêu hoài bão
ấp ủ tự bấy lâu
chia nhau lời thơm thảo
mặc khanh tướng công hầu
kim đồng hồ đếm ngược
chỉ vài khắc nữa thôi
năm mới chờ phía trước
hoa xuân rộn góc trời
nở nụ cười viên mãn
rót ngọt ngào tứ thơ
áo lụa hồng duyên dáng
yêu thương cập bến bờ
ngày cuối cùng năm cũ
nghe cảm xúc tuôn tràn
nỗi buồn đau quá khứ
chìm xuống cùng ngổn ngang
góp gom bao khắc khoải
phiền muộn của năm qua
vùi chôn miền xa ngái
buổi hoàng hôn xế tà
ung dung ta đếm bước
tâm nhẹ nhàng nở hoa
tương lai chờ phía trước
nắng thơm tho vỡ oà
chỉ còn dăm hôm nữa
tháng mười hai đã tàn
năm cũ rồi cũng tận
chào mừng năm mới sang
phố phường trông tất bật
xe cộ nườm nượp qua
niềm vui dâng lên mắt
tia nắng như vỡ oà
quên đi chuyện hư ảo
vùi lấp mọi đãi bôi
mùa xuân thơ thay áo
câu chữ thêm rạng ngời
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm
bên ly cà phê sữa
chút vị đắng đầu môi
cũng vẫn như mọi bữa
ngắm bình minh rạng ngời
trời sáng nay lành lạnh
bấc se sắt thoảng qua
cho nỗi buồn mọc nhánh
rưng rưng nhớ ngọc ngà
nhìn tờ lịch mỏng dính
một năm vùn vụt trôi
xoè tay lần nhẩm tính
mười hai sắp hết rồi
xếp ngổn ngang quá khứ
vào tận cùng ngăn tim
quên đi cơn bão dữ
đón ngày mới êm đềm
một mình có buồn đâu?
đã quen rồi cô lẻ
có gì phải u sầu
giữa muôn ngàn dâu bể?
đâu có gì phải buồn
để long lanh nước mắt?
cần gì phải vấn vương
lời đãi bôi ngọt mật?
quá khứ đã xa xăm
thôi chôn vùi tất cả!
nhớ chi rồi băn khoăn
rồi dỗi hờn hoa lá?
bình minh nở nụ cười
bao dung và tự tại
ngày mới rộn niềm vui
quên đi niềm tê tái!
sáng nay bấc rụng rơi đầy
đậu trên tóc rối vai gầy ngổn ngang
nhớ chi mắt lệ tuôn tràn…
đã dặn đừng chán chường
đừng long lanh nước mắt
hãy ngoảnh mặt quay lưng
bận lòng chi được mất?
quên lãng chuyện ngày xưa
cùng ngôn từ ngọt mật
chỉ là thoáng nắng mưa
trắng đen là có thật!
hãy chôn vùi quá khứ
khâm liệm đống tro tàn
vần thơ thôi ủ rũ
rạng rỡ đợi mùa sang!
không gì phải băn khoăn
mùa thu vừa qua ngõ
heo may cũng xa dần
bấc vương đầy trong gió
không gì phải sầu tư
trăng tròn rồi lại khuyết
trăm năm đã mịt mờ
bận lòng chi nuối tiếc
không gì phải trở trăn
chuyện ngày xưa ước thệ
giấc Nam Kha nhọc nhằn
tấn trò đời dâu bể
cuộc vô thường chóng vánh
thoắt đến rồi thoắt đi
nỗi buồn đừng mọc nhánh
khe khẽ câu thầm thì
chạy xe trong sương sớm
bấc lành lạnh bờ vai
đông cũng vừa mới chớm
thu dần xa tháng ngày
con đường còn say ngủ
gió khe khẽ bên tai
nhớ cồn cào quá khứ
cho vướng nhẹ gót hài
nhìn xạc xào cỏ lá
kỉ niệm làm sao quên?
góc phố xưa rộn rã
giờ lặng thầm tuổi tên
một chút sầu trên tóc
bâng khuâng đón mùa về
nuối tiếc chi ngà ngọc
để ngập tràn tái tê?