29 tháng 7, 2021

ĐÂU PHẢI LÀ GIỚI NGHIÊM!

 



đâu phải là giới nghiêm!
thành phố đang say ngủ
tất cả đều im lìm
nỗi buồn về trú ngụ

con đường như ủ rũ
ánh đèn khuya võ vàng
chỉ lao xao tiếng lá
xa rồi những bước chân

tiếng gió qua bần thần
mây cúi đầu mặc niệm
câu vọng cổ quen thân
cũng ngại ngần tắt lịm

đâu phải là giới nghiêm!
phố xá chừng yên ngủ
chắp tay xin khấn nguyền
vượt muôn ngàn bão tố!












28 tháng 7, 2021

MẸ ĐỪNG LO LẮNG!

 

 



bé ơi, đừng nhè nữa!
ngoan rồi chị sẽ thương
chị sẽ nhớ lời hứa
tặng bé chiếc kẹo đường

nghe kẹo bé dừng khóc
chớp chớp mắt nín khe
trìu mến chị vuốt tóc
thương bé nhiều lắm nghe!

mẹ giờ đang vất vả
nơi tuyến đầu xa xôi
chị cũng nhớ mẹ quá
khúc ca dao ngọt lời!

thay mẹ chăm sóc bé
dỗ cho bé ngủ yên
mẹ an tâm đi nhé
đừng lo lắng não phiền!














25 tháng 7, 2021

GHÉT

 

 




khu nhà em 
cũng giăng dây
bình minh 
sợi nắng 
rớt đầy bên hiên

ngoài kia 
phố vắng ưu phiền
nhà nhà trốn dịch 
bình yên chẳng về

chớm thu 
sao lại tái tê?
ghét con vũ hán 
trăm bề khổ đau!







24 tháng 7, 2021

LỤC BÁT MÙA DỊCH







1.
sáng rằm trì chú Đại Bi
nén nhang cầu nguyện xua đi cúm tàu

2.
ngồi yên xin hãy ngồi yên
tâm đừng vọng động vỡ miền vô ưu

3.
ngồi nhìn mây trắng trên cao
chợt thấy nghẹn ngào dịch bệnh bủa giăng

4. 
lần xâu chuỗi hạt khẩn cầu
đuổi sạch cúm tàu trả lại bình yên










22 tháng 7, 2021

NGUYỆN CẦU




sáng nay
trời lất phất mưa

gió mây đâu mất?
nắng chưa kịp về

ngày dài...
dài đến lê thê

mượn câu kinh kệ
tái tê chẳng còn

chuyên tâm trì tụng Phổ Môn
cầu cho bá tánh thoát cơn nguy nàn






20 tháng 7, 2021

TRỐN BIỆT VẦN THƠ

 




muốn viết bài thơ…
thơ trốn biệt

dỗi hờn
con chữ chạy loanh quanh

phong thành
nghiệt ngã mùa Covid

ốc đảo
bơ vơ
tủi phận mình









19 tháng 7, 2021

MƯA KHUYA

 




nửa khuya
trời đổ cơn mưa

vỡ òa
hạt nhặt
hạt thưa reo mừng

chợt nghe
lòng thoáng rưng rưng

tưởng như đại dịch
chưa từng ghé qua







12 tháng 7, 2021

GIẬN ANH

 




giận anh chỉ mấy bữa
nghe dài như trăm năm
tại người ta thất hứa
gãy vụn khúc đàn cầm

giận anh chỉ mấy bữa
ngỡ lạc mất tuổi tên
kỉ niệm hồng một thuở
theo con nước dập dềnh

hình như trời cũng giận
nên suốt ngày mưa tuôn
ốc đảo ngồi tha thẩn
thơ vấp phải vận buồn

giận anh nhiều ghê lắm
chẳng thèm messenger
tội đôi mắt đăm đắm
cứ mong ngóng đợi chờ

bỗng dưng ai gọi cửa
giọng thân quen vô cùng
nhủ thầm không giận nữa
con tim gầy rưng rưng…









03 tháng 7, 2021

ĐA ĐOAN THÁNG BẢY

 

 




tháng sáu nhọc nhằn vừa khép lại hôm qua
và hôm nay đã bắt đầu tháng bảy
tự dỗ dành… tôi ơi đừng khắc khoải
mặc cô vy!
mặc nỗi chán không rời!

thèm vô cùng được xuống phố dạo chơi
một mình lang thang dưới con đường rợp đầy bóng mát
hồi tưởng lại cái ngày xưa xa lắc
hai đứa chung đôi mỗi buổi học về

áo lụa trắng ngần to nhỏ tỉ tê
bức tranh tương lai với gam màu hạnh phúc
con thuyền lênh đênh giữa dòng nước ngược
mộng ước vỡ đôi… vuột mất tay rồi!

cô vy hoành hành
bên ốc đảo chơi vơi
tôi ngồi đếm thời gian dài đăng đẳng
muốn làm thơ sao tứ thơ mằn mặn
sợ thế gian cười nhạo lắm đa đoan!

tháng bảy ơi, phiền muộn giăng hàng
chút hơi thở cũng trở thành xa xỉ
mong sớm trả dịch cúm về nguyên thủy
để bình yên trở lại với muôn nhà

mong sớm trả dịch cúm về nguyên thủy
để bình yên trở lại với muôn nhà!…









02 tháng 7, 2021

CHUYỆN TÌNH MÙA DỊCH

 




em ở bên này còn anh ở bên kia
cách nhau con sông Sài Gòn hiền hòa thơ mộng
dịch Covid… hai bên hai điểm nóng
đường phố giăng dây
giãn cách tứ bề

nước lớn ròng bìm bịp giọng ủ ê
ghe neo đậu lặng lờ nơi bến vắng
đâu còn nghe lời ca dao văng vẳng
giữa trưa hè… hoa nắng điểm lung linh

dòng sông xanh nay biền biệt bóng hình
thôi hò hẹn… tóc chẳng vờn trước gió
lời yêu thương vụng về chưa kịp tỏ
để dỗi hờn... cúi mặt giấu xót xa

dịch cúm nhiễu nhương…
ủ rũ chiều tà…
hoàng hôn xuống vội gài then kín cửa
bên đây bờ ngổn ngang bao điều hứa
phượng trên cành thắp lửa cũng tàn phai

mong cúm mau tan xóa sạch nét u hoài…
















01 tháng 7, 2021

ĐỪNG BUỒN THƠ NHÉ!

 





Sao mấy hôm nay thơ buồn quá!
Đứng ngồi thờ thẫn chẳng nói năng
Nhìn ta như một người xa lạ
Lá úa ngoài sân cũng ngỡ ngàng

Thôi đừng buồn nữa nhé thơ ơi!
Để ý làm chi chuyện ở đời
Một cuộc vô thường đầy chán ngán
Trăng tròn rồi khuyết... tựa mây trôi

Tội nghiệp cho thơ quá mỏng manh
Ta đã vô tâm chẳng dỗ dành
Bỏ thơ lặng lẽ âm thầm khóc
Không chịu hỏi han tận ngọn ngành

Thơ hỡi, vui lên đừng khóc nữa!
Nhắm mắt ngủ ngoan bớt nhọc nhằn
Bao nhiêu hờn tủi thôi quên lãng
Hãy mỉm cười tươi chớ trở trăn