31 tháng 12, 2020

ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ "PHÚT GIAO MÙA" CỦA TÁC GIẢ HOÀNG THỊ LÃNG MÂY

 




Ở miền Nam, dễ đâu cảm nhận được sự chuyển biến sâu sắc của phút giao mùa? Nhất là ở Sài Gòn, một năm chỉ có hai trạng thái nắng và mưa. Bao nhiêu cái ồn ả xô bồ, bao nhiêu là khói bụi quyện vào dòng người ngược xuôi hối hả. Tôi ở miền Nam, nên cảm nhận như thế. Không biết tác giả Hoàng Thị Lãng Mây hiện đang sinh sống ở nơi nào, nhưng tôi có cảm giác chị là người miền Nam. Không dựa vào đâu cả, chỉ cảm giác như vậy thôi, nếu không đúng cũng rất mong chị thông cảm bỏ qua!

Đọc bài thơ “Phút giao mùa” của chị bất chợt một dòng cảm xúc ùa về. Không phải cái ớn lạnh của tiết trời chuyển sang đông mà đó là một cái giật mình thật khẽ, chợt nhận ra mình thiếu sót một điều gì đó với chính bản thân mình?! “Phút giao mùa xao xuyến/ Đời bao lần chia ly?”. Ôi! Chợt nhận ra đời như một sân ga, bao nhiêu cuộc hội ngộ là bấy nhiêu cuộc chia ly. Vậy mà… Vậy mà đôi khi ta lại không nhận ra điều ấy nhỉ?

Phút giao mùa

Chiều nay trời trở lạnh
Ta một mình lang thang
Đâu đây lời buồn thánh
Chuông giáo đường vang vang

Mùa thu qua vội vã
Mang theo bao não nề
Đông về chừng xa lạ
Nên để sầu tái tê !

Lần tay ta thầm tính
Mấy mùa đông trong đời
Tháng ngày dài câm nín
Đếm muộn phiền chơi vơi ?

Gió bấc vừa chợt đến
Tiễn lá vàng ra đi
Phút giao mùa xao xuyến
Đời bao lần chia ly ?

Hoàng Thị Lãng Mây

Vâng, cảm ơn chị! Một lần nữa chị đã gây nhiều cảm xúc trong tôi khi đọc thơ của chị. Thật nhẹ nhàng, thật bay bổng và đượm chút buồn như chính cái tên của chị “Hoàng Thị Lãng Mây”.

Mở đầu bài thơ bằng một lời giới thiệu rất nhẹ nhàng, rất đơn giản: “Chiều nay trời trở lạnh”. Trời trở lạnh, chưa đủ để thông báo mùa đông sang. Đôi khi chiều vẫn hay lành lạnh vậy mà. “Ta một mình lang thang”. Đây rồi, nhân vật của bài thơ đang lang thang một mình, không tâm trạng nhưng đã thoáng thấy nét buồn qua hai chữ “lang thang”. “Đâu đây lời buồn thánh/ Chuông giáo đường vang vang”. Cả khổ thơ đầu tác giả dẫn người đọc đi cùng mình trên một con đường đầy lá, hoang vắng. Một không gian tĩnh lặng, tĩnh lặng lắm! Bởi vì chính trong không gian tĩnh lặng ấy mới làm cho xúc cảm của con người bật lên những âm thanh chân thật nhất. Chính trong cái tĩnh lặng ấy mới cảm nhận được cái se lạnh của tiết trời; mới nghe được âm vang câu kinh thánh và tiếng chuông giáo đường xa xa vọng lại. Khổ thơ nhuốm một màu hoàng hôn hiu hắt, vắng lặng và lạnh lẽo. Chợt giật mình phát hiện mùa thu đã ra đi một cách vội vã và mùa đông không hề mong đợi lại đến:

Mùa thu qua vội vã
Mang theo bao não nề
Đông về chừng xa lạ
Nên để sầu tái tê !

Khổ thơ thứ hai, tác giả đưa người đọc hòa cùng mình trong một tâm trạng: “não nề/ tái tê”. Mùa thu đã buồn lắm rồi, mùa đông đến lại càng làm cho nỗi sầu thêm tê tái. Tác giả buồn gì nhỉ? Tôi cũng chẳng biết. Có lẽ nhìn cảnh vật đìu hiu trong một không gian quạnh quẽ như vậy làm cho tâm hồn nhạy cảm của tác giả thấy gợn buồn? Thôi cùng đọc tiếp khổ thứ ba:

Lần tay ta thầm tính
Mấy mùa đông trong đời
Tháng ngày dài câm nín
Đếm muộn phiền chơi vơi ?

Thông thường, để tính tuổi, người ta thường hay chọn mốc là mùa xuân. Vậy mà tác giả lại nhẩm tính “mấy mùa đông trong đời”. Ở đây vừa ngụ ý nhẩm tính tuổi tác vừa ngụ ý nhẩm tính bao nhiêu chuyện muộn phiền đã qua trong cuộc đời mình chăng? Bởi “tháng ngày dài câm nín/ Đếm muộn phiền chơi vơi?” Rõ ràng bao nhiêu mùa đông trong đời là bấy nhiêu thời gian sống trong nỗi muộn phiền dai dẳng mà chẳng biết chia sẻ cùng ai.

Gió bấc vừa chợt đến
Tiễn lá vàng ra đi
Phút giao mùa xao xuyến
Đời bao lần chia ly ?

Đoạn thơ cuối lại kéo người đọc trở về với thực tại khi một cơn gió bấc lạnh lùng lại kéo ùa sang làm rụng rơi nốt những chiếc lá vàng cuối thu còn sót lại. Cơn gió lạnh càng làm cho bao suy nghĩ miên man về những kỷ niệm buồn trong cuộc đời nhân vật thêm lay động. Xao xuyến trước phút giao mùa của trời đất chợt nhận ra cuộc đời chỉ là một chuỗi những chia ly. Tôi thích nhất câu thơ cuối của bài thơ. Một câu hỏi đặt ra thật đơn giản thật ngẫu nhiên mà dội vào lòng người đọc bao nhiêu là suy nghĩ. Thật đáng suy ngẫm biết bao. Hóa ra, nhìn kỹ lại quãng thời gian có mặt trên cõi đời này, rõ ràng nó được kết nối bởi một chuỗi những cuộc hội ngộ và chia ly. Có cái gì là vĩnh cữu? Đây. Một triết lý thật sâu xa, một thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đến với tất cả chúng ta.

Xin cảm ơn tác giả Hoàng Thị Lãng Mây đã tặng cho cuộc đời này những dòng thơ đầy xúc cảm. Càng đáng quý hơn, qua bài thơ tác giả muốn nhắn nhủ với tất cả chúng ta một điều rằng: Chẳng có gì là vĩnh cữu cả, tất cả các cuộc hội ngộ đều có chung một kết quả là chia ly. Vậy ta phải sống làm sao cho thật xứng đáng với những mối quan hệ mà ta đang có trong hiện tại, để một mai, dẫu có chia xa vẫn còn hoài trong mỗi chúng ta những kỷ niệm đẹp.

Trên đây là những cảm nhận của riêng tôi về bài thơ “Phút giao mùa” của tác giả Hoàng Thị Lãng Mây, nếu có điều gì sai sót không đúng với ý của tác giả rất mong chị miễn chấp bỏ qua. Chúc chị luôn vui khỏe và có thật nhiều bài thơ thật hay!

Trương Hoài Phong
(Đà Lạt)






ĐỒNG TIỀN NẶNG NỢ








Chao ơi , má lúm đồng tiền
Tưởng rằng nặng nợ giàu duyên kiếp nào!

Ngẩn ngơ ngơ ngẩn ra vào
Người khen một tiếng đã trao nụ cười

Dỗi hờn chi lắm , người ơi
Đồng tiền sao dễ nghe lời hát ru!

Xa xăm khuất nẻo sương mù
Ngóng trông khúc viết mùa thu thắm tình

Ta ghen má lúm chính mình
Cứ ngồi thơ thẩn đợi hình bóng ai!










30 tháng 12, 2020

HOÀNG THỊ LÃNG MÂY – NỖI BUỒN DUYÊN NỢ ĐỜI THƠ…



Đọc Lời Cuối Cho Nhau tôi chợt vẳng nghe đâu đây câu nói của tiền nhân : “ Nếu khóc mà vơi đi được nỗi buồn thì trái đất này sẽ ngập tràn nước mắt”

Sao tự dưng lòng bỗng thấy chơi vơi
Nỗi ray rứt làm tim ta quặn thắt
Gió se se cho ngỡ ngàng môi mắt
Giữa bạt ngàn bóng tối chợt bủa vây

Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên

Xin cho ta chỉ hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm

Hãy cho ta một góc nhỏ bình yên
Cho tâm được trở về miền tĩnh lặng
Cho nước mắt thôi không còn mặn đắng
Cho bờ môi đừng héo hắt nụ cười

Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng… lời cuối gởi cho nhau !

Lãng Mây quả thật không muốn làm vơi đi nỗi buồn vì thiếu nó trong cuộc đời, thơ Lãng Mây không mê thiêng đến thế .

Người ta bảo “ Muốn làm nghệ thuật phải có đủ 3 yếu tố : “ nghèo – cô đơn – niềm đam mê cháy bỏng” . Vậy thì có hề chi mà chẳng trải lòng :

“ Sao bỗng dưng lòng bỗng thấy chơi vơi”

Không quá đỗi bất ngờ trong mỗi khoảnh khắc cuộc đời , nhất là cuộc đời của một nữ thi sĩ thường lắm đa đoan lo chuyện bao đồng để rồi cái nỗi truân chuyên ùa về đầy ắp tâm hồn mà lãng du dan díu. Biết rằng sự dan díu thanh tao , thánh thiện nhưng giữa cái thế giới đầy vội vã với sự phô phang cuồn cuộn mấy ai chậm lại mà nhìn vào khoảng xa xăm hay ngược về quá khứ để cảm thấy bờ mi nằng nặng , lòng rưng rưng muốn khóc.

Có lẽ vì thế mà Lãng Mây thấy chơi vơi , thấy thấm thía cái nghiệp đời , cái duyên nợ với thơ.

“ Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên”

Không còn là Lãng Mây yêu kiều đắm đuối mơ mộng xa xăm chỉ có một nỗi buồn quặn thắt não nề . Buồn như không buồn hơn được nữa , buồn nên nỗi không còn nhận ra hiện thực của mình , nỗi buồn của thi nhân là thế , nó khác người bình thường , nó là cầu nối giữa tâm hồn với tâm hồn , giữa hiện thực với thi ca.

“ Xin cho ta hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm”

Cái nghiệp văn chương dễ gieo mầm họa cho thế gian đắm đuối chữ “ tình”. Âu cũng là từ tâm khảm mà ra. Cái tội buồn vui yêu ghét khác người để ai đó lầm tưởng tiết hạnh, lý đạo nào có thể né tránh khi đã chọn thơ ca là tri kỷ ở đời. Lãng Mây dù có muốn quên cũng không quên được mà cũng chẳng nên sám hối , thế nhân biết bao kẻ khao khát được mang tội như Lãng Mây mà nào có duyên , có phận.

Theo tôi “ Lời cuối cho nhau” là cảm xúc bất chợt ùa vào tâm thức của của một trái tim nhân hậu đa đoan, nhưng lại rất dễ bị kích động. Chính vì thế mà bài thơ có một giai điệu xuất thần khiến người đọc cũng cảm thấy thăm thẳm nỗi buồn. Nỗi buồn của duyên nợ đời thơ có sức lan tỏa thật khiến người ta cảm thấy xót xa mỗi khi cầm bút.

Cảm ơn áng mây buồn muôn thuở ấy đã lắng lòng lại để mãi làm duyên và điểm tô cho bầu trời thi ca thêm hương thêm sắc.

“ Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng lời cuối gửi cho nhau."

Lời kết thơ thật êm đềm dung dị , buồn đến thế mà vẫn còn duyên lắm Lãng Mây ơi! Ý thơ đã đạt đến đỉnh cao của chức năng giao tiếp. “ Lời cuối cho nhau” là thông điệp cho duyên phận đời thơ.

Lê Hiểu - BMT







NỖI NIỀM

 

 




trôi về đâu? trôi về đâu?
áng mây tím ngắt u sầu thẩn thơ
thuyền đi quên cả bến bờ
quên luôn khúc hát mộng mơ một thời

đừng câu tủi phận mồ côi
long lanh nước mắt chơi vơi muộn phiền
biết rằng chẳng có nợ duyên
thôi thì khép lại an yên cuộc tình

ốc đảo sáng ngắm bình minh
hoàng hôn giỡn nước lục bình ngược xuôi
chắt chiu hạnh phúc cuối đời
ngắm hoa
                thưởng nguyệt
                                   góc trời lãng du…







GIÓ ĐƯA CÂY CẢI VỀ TRỜI


 




gió đưa cây cải về trời
rau răm ngậm ngùi ở lại
tủi hờn một kiếp đơn côi
đêm ngày u sầu khắc khoải

gió đưa cây cải về trời
rau răm ngỡ ngàng giấu mặt
giọt lệ tuôn tràn khôn nguôi
thơ vần trở trăn quay quắt

mối tình tri âm một thuở
gãy vụn cuối buổi thu tàn
cung đàn nghẹn ngào nức nở
đông về giá buốt ngổn ngang







28 tháng 12, 2020

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY "ÁO LỤA ĐÓN MÙA THU" CỦA HOÀNG THỊ LÃNG MÂY

 



Triết lý vô thường luôn ở trong hành trang cuộc sống và thơ ca Hoàng Thị Lãng Mây. Chính sự thấm nhuần sâu sắc triết lý đó, mà dù đang ở giữa những ngày đầu thu. sắc thu xưa vẫn lụa là êm ái, vẫn xanh trong bích ngọc trong tư duy trong tâm hồn người nữ sĩ tài hoa này. Là cây bút hàng đầu trên diễn đàn ở đề tài tình yêu, Lãng Mây luôn mang đến cho bạn đọc những vần thơ da diết mênh mang ngập tràn với nỗi lòng lắng sâu dịu vợi. Đi giữa mê cung ngôn ngữ thơ ca vô cùng lạ lẫm của LM ta dễ dàng nhận ra một " Áo lụa đón mùa thu" thật mượt mà dung dị.

"Có phải chăng nhè nhẹ thoảng thu qua
Ngày trở dậy heo may vương ngập lối
Đợi chờ ta... đừng bước đi quá vội
Áo màu mây còn cất giữ phương nào ?

Tiếng thời gian gõ từng nhịp lao xao
Hoa lá buồn vẫy tay chào từ biệt
Khúc tàn phai ngỡ ngàng trong nuối tiếc
Nỗi ưu tư khắc khoải buổi giao mùa

Nắng úa vàng có phải nắng ngày xưa
Màu hạt dẻ thuở hẹn hò cổ tích ?
Ngày mùa thu gọi về bao ký ức
Kỷ niệm hồng mật ngọt đã bay xa

Chỉ còn đây với nỗi nhớ thiết tha
Áo lụa trắng giảng đường thời mới lớn
Bức tình thư ngập ngừng chao sóng gợn
Vẫn nằm nguyên dưới ngăn cặp thật thà

Vườn nhà ai cúc vàng rực màu hoa
Nghe đâu đây thơm nồng hương gió mới
Hồn lụa trắng đã bao ngày chờ đợi
Đón mùa thu… mơ ước được đi cùng !

Giữa không gian đầy mơ màng tình tứ mùa thu đã khiến tâm hồn ta xao xuyến lạ thường khi bắt gặp màu áo lụa trinh nguyên tan vào nỗi niềm đẫm ướt ngăn ngắt heo may.

"Có phải chăng nhè nhẹ thoảng thu qua
Ngày trở dậy heo may vương ngập lối
Đợi chờ ta... đừng bước đi quá vội
Áo màu mây còn cất giữ phương nào ?"

Với cảm quan nhạy bén của mình LM cất lên khúc nhạc lòng bằng các thanh điệu của ngôn ngữ Việt . Những nhè nhẹ / heo may / đợi chờ... được kết lại thành một chuỗi âm thanh níu kéo thời gian, níu kéo ký ức cho nỗi ưu tư tiếc nuối được thăng hoa trong nỗi buồn đắm đuối.

"Tiếng thời gian gõ từng nhịp lao xao
Hoa lá buồn vẫy tay chào từ biệt
Khúc tàn phai ngỡ ngàng trong nuối tiếc
Nỗi ưu tư khắc khoải buổi giao mùa"

Khi nhãn quan mơ màng trong lãng đãng sắc thu, màu dĩ vãng hiện về vấn vương ngập tràn tâm trí. Tâm trạng người nữ sĩ ngỡ như mơ, như thực. Mối tình trinh nguyên một thời áo trắng đẹp như huyền thoại ấy sóng sánh màu sắc cầu vồng, gần ngay trước mặt mà vời vợi cách xa.

"Nắng úa vàng có phải nắng ngày xưa
Màu hạt dẻ thuở hẹn hò cổ tích ?
Ngày mùa thu gọi về bao ký ức
Kỷ niệm hồng mật ngọt đã bay xa

Chỉ còn đây với nỗi nhớ thiết tha
Áo lụa trắng giảng đường thời mới lớn
Bức tình thư ngập ngừng chao sóng gợn
Vẫn nằm nguyên dưới ngăn cặp thật thà"

Thi nhân đang đi trong vẻ đẹp vĩnh cửu của tâm hồn. Với sứ mệnh làm duyên cho từng con chữ, ý thơ đã bay lên đến đỉnh cao của nghệ thuật. Vẫn chỉ là những ngôn ngữ thường gặp của thơ ca về mùa thu như: tàn phai/ nuối tiếc / như úa vàng / mật ngọt hay tha thiết / ngập ngừng . Nhưng không thấy những khuôn mòn sáo cũ " Áo lụa đón mùa thu" là nơi chốn mê li của vẻ đẹp toàn bích để người đọc gửi gắm vào sâu thẳm dĩ vãng mà tìm bới cho mình một thời ngất ngây của ái tình chan chứa.

Gần đây bút danh LM thường lãng du giữa sắc không của bao la vũ trụ nên các mảnh vỡ của tình yêu lại biến thành những tiểu vũ trụ muôn hình vạn trạng mà mơ ước khát khao.

"Vườn nhà ai cúc vàng rực màu hoa
Nghe đâu đây thơm nồng hương gió mới
Hồn lụa trắng đã bao ngày chờ đợi
Đón mùa thu… mơ ước được đi cùng !".

Dù cố đến đâu thơ LM vẫn phảng phất một nỗi u hoài đeo đẳng có chăng điều ấy lại hợp tấu tan biến vào khung cảnh mùa thu mà làm nên những tuyệt bút mãi hiện hữu trong ta.

Được biết thêm ít thông tin về bút danh LM qua báo chí, qua những tác phẩm mà chị đã xuất bản, mới thẩm thấu những giá trị cao đẹp của một tâm hồn, của một trái tim đáng được trân trọng đến nhường nào. Cám ơn nhà giáo – nhà thơ Đỗ Mỹ Loan đang gọi thức những nỗi buồn ngọt ngào dần lãng quên trong tất bật đời thường bằng những lời thơ tuyệt đẹp.

Được song hành trên từng cung bậc cảm xúc thơ ca cùng với HTLM hỏi còn gì hơn nữa.

Lều Thơ Phiêu Lãng
Đak Lak















TỰ TÌNH CUỐI NĂM

 




nỗi buồn lẩn khuất
nỗi buồn rơi
chợt nhớ xa xăm một khoảng trời
hò hẹn trăm năm lời nguyện ước
nửa chừng vỡ vụn… cánh hoa trôi!

nỗi sầu dâu bể
nỗi sầu tuôn
hỏi nước về đâu biết ngọn nguồn?
chim nhạn lưng trời tìm tổ ấm
tội vầng mây tím mãi tơ vương!

nỗi niềm đau đáu
nỗi niềm riêng
bước lẻ chơ vơ giọt lệ viền
mặn đắng nghẹn ngào thôi nuốt cạn
một mình ngồi dệt khúc uyên nguyên








CHIÊM BAO


 




Chiều nay gió ghé qua nhà
Mang theo một chút mượt mà sắc thu

Ca dao ngọt lịm lời ru
Cho ta hồn thoáng ngẩn ngơ kiếm tìm
Chuông đời từng tiếng dịu êm
Ngỡ rằng tiền kiếp êm đềm thuở xưa

Một lần nào đó dưới mưa
Bên hiên người đứng với mùa nắng xa
Ngỡ ngàng lắng đọng rừng hoa
Mùa thu bảng lảng khúc ca ấm lòng

Tưởng chừng đất hóa thành sông
Mang nguồn nước mát ngọt dòng thương yêu
Mộng mơ sớm nắng mưa chiều
Con tim ngóng đợi bao điều gởi trao

Nhưng rồi… chỉ giấc chiêm bao
Đêm thu quạnh quẽ sương sao lặng thầm
Trăm năm cho đến ngàn năm
Một mình với bóng lệ đầm đìa tuôn!







27 tháng 12, 2020

HẠNH PHÚC NÀO... BẤT CHỢT!

 





Vượt hơn trăm cây số
Ta tìm về biển khơi
Biển dang tay đón mời
Sóng dập dềnh êm dịu

Chỉ có biển mới hiểu
Bao nhiêu nỗi tái tê
Những cay đắng não nề
Một mình ta gánh chịu

Nỗi lòng ta nặng trĩu
Canh cánh mối sầu tư
Biển nhỏ nhẹ hiền từ
Dỗ dành và an ủi

Thôi không thèm tiếc nuối
Những nỗi niềm bi ai
Bao trắc trở u hoài
Chôn vào lòng biển cả

Soi gương…sao…lạ quá !
Mắt đã ngời niềm vui
Môi đã rạng nụ cười
Hạnh phúc nào…bất chợt !






26 tháng 12, 2020

CHỜ

 (Cảm tác từ bài ĐỢI của TCL)

 




Sầu riêng giờ đã hết mùa
Mấy cây măng cụt cũng vừa sạch trơn
Chỉ còn đầy ắp nỗi buồn
Cho người ở lại bồn chồn đeo mang

Lần tay nhẩm tính thời gian
Nói làm sao hết ngỡ ngàng sầu tư
Ngày dài tháng rộng ngẩn ngơ
Hoàng hôn tím lạnh thẫn thờ đợi mong

Cánh chim sải bước phiêu bồng
Người đi để lại trời đông u hoài
Cô đơn khắc khoải canh chầy
Một mình với bóng đêm dài lặng câm

Bao giờ lại đến tháng năm
Mùa sầu riêng rộ hương thầm tỏa lan
Tao phùng hạnh phúc ngập tràn
Vần thơ thức đợi nắng vàng sớm mai






25 tháng 12, 2020

GIỌT SẦU

 




Một mình 
với tách cà phê
Rơi rơi từng giọt 
bộn bề trở trăn

Nỗi buồn 
từ thuở xa xăm
Nghe trong hoang hoải 
âm thầm thở than

Rêu rong 
đời đã úa vàng
Xòe tay 
chỉ thấy dọc ngang rối bời

Cà phê cô lẻ 
mình tôi
Giọt sầu lắng đọng 
chơi vơi cuộc tình






24 tháng 12, 2020

NOEL 2020

 



Vinh danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người thiện tâm






ANH Ở ĐÂU ĐÊM NOEL?

 




anh ở đâu trong đêm Noel?
tròn bốn mươi năm lần cuối cùng giã biệt
mười bốn ngàn sáu trăm ngày bên nỗi sầu thê thiết
em cúi đầu nước mắt ngược vào trong

bao nhiêu phút giây quên mắt biếc môi hồng?
mối tình si làm em hoài trăn trở
tự nhủ với lòng có duyên mà không nợ
để cuối cùng hai đường thẳng song song

dốc giáo đường ngày xưa…
đêm Thánh vô cùng…
em ngoại đạo… nhìn cuộc tình đổ vỡ
chẳng hờn trách khi hát bài dang dở
giữa cuộc đời đôi mắt mỏi mòn trông

bốn mươi năm sau…
em giọt lệ tuôn dòng!
bên kia trời anh nằm im cổ mộ
đêm Giáng Sinh chảy tràn niềm nhung nhớ
hai tinh cầu vời vợi... khóc thiên thu!...













GỬI GIÓ NGÀN XA XÔI...

 




chiều lang thang xuống phố
tất bật người xe qua
bước chân giẫm lên cỏ
cho nỗi nhớ vỡ òa

đèn màu giăng rộn rã
mùa Giáng Sinh lại về
sao lòng mình buồn bã?
bấc ngập tràn tái tê

gọi thầm ngày xưa ấy
vuột tay đánh mất rồi!
bài ngũ ngôn khắc khoải
gửi gió ngàn xa xôi!…








23 tháng 12, 2020

NỖI BUỒN ĐEM BÁN

 





 
Nỗi buồn tôi bán ai mua
Tôi nói thật đó, chẳng đùa cợt đâu!
Nỗi buồn có đủ sắc màu
Long lanh mắt mẹ, xám nâu áo bà

Bạc từng sợi tóc đời cha
Hồng môi em bé nõn nà tuổi thơ
Nỗi buồn có lẫn ước mơ
Không còn đau khổ bơ vơ đoạ đày

Trời xanh mây lửng lơ bay
Mang niềm hạnh phúc tháng ngày đợi mong
Cuộc đời sắc sắc không không
Nỗi buồn rồi cũng theo dòng thời gian

Vô thường cõi thế đâu màng
Ờ...sao mình lại ngổn ngang mối sầu?
Chợ đời dâu bể bể dâu
Chuyện mua bán cũng cơ cầu, thế thôi!

Giờ thì bán rẻ, người ơi!
Không ai ngã giá cho trôi nỗi buồn
Qua cầu giả bộ tay buông
Gửi theo dòng nước xuôi nguồn lãng quên!






VẦN THƠ HÉO HẮT

 



Dã tràng xe cát biển Đông
Bao giờ mi đã đắng lòng như ta ?

Vần thơ ngày ấy mượt mà
Bây giờ trách móc lạ xa chính mình
Câu chữ hờn dỗi lặng thinh
Tứ thơ vay mượn chuyện tình của ai

Tháng ngày vấp phải đắng cay
Câu thơ lỗi vận u hoài chán chê
Thu vừa giã biệt não nề
Mùa đông giá buốt tái tê ghé vào

Trách mình hay trách trời cao ?
Giờ đây khúc hát ngọt ngào bay xa
Để cho buồn rũ lá hoa
Để sầu lên mắt nhạt nhòa ướt mi

Một mình đếm bước chân đi
Vần thơ héo hắt còn gì mà mong ?






20 tháng 12, 2020

PHÚT GIAO MÙA

 



Chiều nay trời trở lạnh
Ta một mình lang thang
Đâu đây lời buồn thánh
Chuông giáo đường vang vang

Mùa thu qua vội vã
Chia tay trong não nề
Mùa đông chừng xa lạ
Nên để sầu tái tê !

Lần tay ta nhẩm tính
Bao mùa đông trong đời
Tháng ngày dài câm nín
Đếm muộn phiền chơi vơi ?

Mùa đông vừa chợt đến
Thu cũng vội ra đi
Phút giao mùa xao xuyến
Đời mấy lần chia ly ?







19 tháng 12, 2020

ĐÔNG SẦU

 





Tiễn biệt mùa thu mấy bữa rồi
Đông sầu giá buốt mảnh tim côi
Sương mờ nhè nhẹ ru cành lá
Mây xám lửng lơ nhuộm đất trời
Thổn thức mơ về ngày hạnh ngộ
Nghẹn ngào nhớ đến phút ly bôi
Gió pha chút bấc hồn đơn lẻ
Mắt biếc buồn hiu chuyện khóc cười







18 tháng 12, 2020

ĐÁNH MẤT TÚI THƠ

 









Khắc khoải gì đâu mấy bữa rồi 
Vô tình đánh mất túi thơ tôi
Ngổn ngang trong dạ hồn đau đáu
Tiếc nuối nghẹn ngào lệ mãi rơi!

Hỏi gió heo may xem có gặp
Dỗi hờn câu chữ có lang thang?
Mùa thu gờn gợn bên song cửa
Khe khẽ thầm thì tiếng hỏi han

Tủi phận thương thơ cứ khóc hoài!
Lá vàng đậu khẽ ở bờ vai
Chim khuyên cũng hót câu an ủi
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ mấy bữa rày!















17 tháng 12, 2020

CHIA TAY MÙA THU

 



 

Vẫn còn một chút heo may
Thẫn thờ nói tiếng chia tay sáng này
Nghẹn ngào mây cũng ngừng bay
Gió như ngưng thổi quắt quay nỗi niềm

Hàng cây kín tiếng lặng im
Trên cành vắng bóng bầy chim hót chào
Lá hoa thôi chẳng xôn xao
Lặng lờ tiếng nấc nhạt màu héo hon

Riêng ta lòng những bồn chồn
Thu ơi nhớ giữ sắt son một lòng
Cho dù giá rét mùa đông
Tháng ngày vẫn đợi vẫn mong tao phùng!






16 tháng 12, 2020

ĐỪNG BUỒN THƠ NHÉ!

 




Sao mấy hôm nay thơ buồn quá!
Đứng ngồi thờ thẫn chẳng nói năng
Nhìn ta như một người xa lạ
Lá úa ngoài sân cũng ngỡ ngàng

Thôi đừng buồn nữa nhé thơ ơi!
Để ý làm chi chuyện ở đời
Vừa gọi tri âm giờ biền biệt
Con thuyền tách bến vội ra khơi

Tội nghiệp cho thơ quá mỏng manh
Ta đã vô tâm chẳng dỗ dành
Bỏ thơ lặng lẽ âm thầm khóc
Không chịu hỏi han tận ngọn ngành

Thơ hỡi, vui lên đừng khóc nữa!
Nhắm mắt ngủ ngoan bớt nhọc nhằn
Bao nhiêu hờn tủi thôi quên lãng
Hãy mỉm cười tươi chớ trở trăn

Cuộc đời vẫn có lắm điều vui
Thơ hãy thong dong chớ ngậm ngùi
Ta trả thơ về cho sương gió
Bạn bè tâm sự hết đơn côi

Dắt thơ đi dạo, gió gió ơi!
Ở chốn biển khơi hoặc núi đồi
Gió đừng bắt nạt hay trêu chọc
Hồn thơ thanh thản bớt chơi vơi









15 tháng 12, 2020

CHỈ LÀ HƯ ẢO

 






Hình như ai vừa gọi giữa đêm khuya
Không, tất cả cũng chỉ là hư ảo!
Có lẽ gió đang hôn lên vai áo
Mà ngỡ rằng tiếng gọi của thân quen

Hay mùa đông vừa len nhẹ qua rèm
Thổi hơi bấc vào tâm hồn lạnh cóng
Đừng ảo tưởng, đừng đợi chờ mong ngóng
Hoặc lá hoa xào xạc phía sau vườn?

Đêm lạc loài thơ thẩn dưới trời sương
Không ngủ được, vườn khuya đầy hiu quạnh
Nhìn quanh quất chẳng còn ai bên cạnh
Thoảng lập lòe của đom đóm bay đêm

Thôi nhớ rồi tiếng gõ nhịp con tim
Ta mải miết đắm chìm trong mộng tưởng
Không còn gì dù chỉ là hơi hướng
Thật nhọc nhằn ký ức mãi trôi hoang!













 

14 tháng 12, 2020

BĂN KHOĂN

 






Lạc bước nay về lại bến mơ 
Còn ai khắc khoải nỗi mong chờ
Nôn nao trăng bạc sầu tê tái
Thổn thức mây vàng đứng ngẩn ngơ
Cứ ngỡ vườn xưa đầy náo nhiệt
Nào dè chốn cũ ngập hoang sơ
Băn khoăn nghe buốt hồn cô lẻ
Cảnh đấy người đâu dạ thẫn thờ!












13 tháng 12, 2020

GIÃ BIỆT TRƯỜNG XƯA

 






Rồi một mai ta trở lại mái trường
Cánh cổng đứng thẫn thờ như xa lạ
Cây ngẩn ngơ chao nghiêng vài chiếc lá
Vẫy gọi người ngày tháng cũ buồn thiu

Rồi một mai theo nỗi nhớ hắt hiu
Chân bước nhẹ mà nghe lòng cuống quýt
Kỷ niệm nào gọi về từ tâm thức
Sân trường xưa giờ hoang vắng tư bề

Rồi một mai theo nghiệp dĩ quay về
Bảng đen đứng bụi giăng buồn mờ mịt
Viên phấn trắng bạc màu nằm thin thít
Lời giảng nào rưng rức nỗi thương yêu

Rồi một mai trong loang lổ bóng chiều
Ta trở lại lớp học chừng lặng ngắt
Nghe nhung nhớ ngập tràn lên môi mắt
Có còn đâu giờ lên lớp rộn ràng?

Rồi một mai xa cách đến ngỡ ngàng
Ta trở lại vội vàng như giấc mộng
Đếm trên tay những bộn bề lắng đọng
Ngày xưa ơi, còn lại được những gì?

Rồi một mai thảng thốt gọi cố tri
Bao cách biệt giờ đã chừng quên lãng
Đến lúc đó ta mới hay ngày tháng
Đã ngàn trùng vời vợi chữ ly tao

Rồi một mai khi nước mắt dâng trào
Ta chợt khóc như chưa bao giờ khóc
Xin giã biệt vòm phượng già rêu mốc
Đã bao mùa chịu đựng dưới nắng mưa

Ta sẽ đi mặc trời đổ cơn mưa
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Ta sẽ đi với trái tim nức nở
Trường xưa ơi, yêu dấu mãi không rời!







NUỐI TIẾC

 





Gót lãng tử một lần dừng bước
Sợi mưa thu lướt thướt hiên ngoài
Xa xôi biển rộng sông dài 
Hồn thơ rưng rức u hoài đợi trông

Chút bỡ ngỡ cho hồng đôi má
Ánh mắt nhìn sao quá thiết tha
Đất trời… rộn rã lời ca
Mùa xuân đâu phải sao hoa nở bừng ?

Nghe ngây ngất tao phùng khúc nhạc
Tiếng đàn trầm dào dạt đắm say
Thiên thư đã định kiếp này
Mượn câu lục bát trả vay chút tình

Nợ tiền kiếp trăm nghìn lưu luyến
Dệt lời thơ mộng huyễn đường trăng
Vấn vương chi một ả Hằng
Để thêm trăn trở bàng hoàng cách xa ?

Phút gặp gỡ mặn mà nồng thắm
Cảnh chia tay cũng lắm nghẹn ngào
Đâu rồi ánh mắt gởi trao
Đâu rồi hoa lá xôn xao đón mừng ?

Đường vạn dặm ngập ngừng tiễn biệt
Gặp làm gì nuối tiếc trăm năm ?
Để thơ… giờ phải lỗi vần
Để cho câu chữ bâng khuâng tháng ngày !








CHUYỆN TÌNH LÃNG QUÊN

 






Đêm cao nguyên lộng gió
Bước chân giã từ nhau
Dỗi hờn vương lối cỏ
Sương long lanh giọt sầu

Con đường xưa hò hẹn
Quen thuộc từng dấu chân
Sao giờ đây nghèn nghẹn
Chỉ còn nỗi ngại ngần

Dã quỳ rưng rưng khóc
Hoa vàng từng cánh rơi
Nụ hôn nhẹ trên tóc
Ray rứt lời chia phôi

Lần cuối cùng từ biệt
Chuyện tình giờ lãng quên
Một chút gì nuối tiếc
Nỗi nhớ nào không tên! 



11 tháng 12, 2020

CƠM NẮM MO CAU

 




Hơi gió ngập đầy buổi cuối đông
Sao nghe tê tái buốt trong lòng
Ngày mai giỗ ngoại thêm mùa nữa
Bên nấm mộ buồn ngoại lạnh không?

Gà gáy canh ba ngoại dậy rồi
Tuổi già thao thức mãi không thôi
Hái rau phiên chợ mang đi bán
Nuôi nấng một bầy cháu cút côi

Thương cháu phải lo chuyện học hành
Ngoại thường dậy sớm nấu cơm canh
Mo cau ngoại gói thêm phần nữa
Trưa ở lại trường có miếng ăn

Cơm nắm mo cau ngày xưa ấy
Đã thành người bạn thuở còn thơ
Buổi trưa bè bạn ăn cơm nóng
Cháu chỉ một mình với mộng mơ

Cháu ước ngày mai tuổi trưởng thành
Sẽ làm cô giáo, vẹn công danh
Nuôi đàn em nhỏ cho ăn học
Ngoại bớt âu lo đỡ nhọc nhằn

Mới đó thời gian thắm thoát trôi
Cháu thơ giờ đã lớn khôn rồi
Nhưng buồn bóng ngoại không còn nữa
Nước mắt nhạt nhoà mặn đắng môi

Xuân đã về rồi với mọi nơi
Nhành mai khoe nở sắc tươi cười
Cháu thầm nhớ ngoại sao là nhớ
Cơm nắm mo cau thật tuyệt vời





09 tháng 12, 2020

VƯỜN NHÀ CỦA BÉ

 








Ngày vươn vai thức dậy
Mặt trời ngả mũ chào
Nắng vàng đưa tay vẫy
Hoa lá đùa lao xao

Tung tăng đàn Ong Mật
Tập thể dục ngoài vườn
Chú Ve Sầu ngủ gật
Bên Cúc Vàng tỏa hương

Líu lo đàn chim Sẻ
Rủ nhau đi tìm mồi
Chim Gõ Kiến khe khẽ
Trò chuyện cùng Chìa Vôi

Gió lượn lờ điệu múa
Bên mấy nụ hoa hồng
Bướm chen vào ở giữa
Bị rượt đuổi chạy vòng

Cùng Chích Chòe mãi hát
Bé quên tưới tắm cây
Hoa lá giờ héo hắt
Chẳng tươi tắn mặt mày

Nhanh chân chạy xách nước
Bé luôn miệng hát ca
Mùa hạ vừa tỉnh thức
Phượng lung linh sân nhà












CẢM ƠN ĐỜI

   




Cám ơn đời sớm nay khi tỉnh thức
Nghe tiếng chim líu ríu hót trên cành
Tiếng chim hót như một lời chúc phúc
Tôi vội cầm với hi vọng mong manh

Cám ơn đời sớm nay bên bàn viết
Những bài thơ vẫn còn đó ngọt ngào
Từng con chữ thấm vào lòng biển biếc
Rồi trở về theo nhịp sóng lao xao

Cám ơn đời sớm nay qua ngõ vắng
Bước chân tôi in dấu cát dại khờ
Bao kỉ niệm ngập đầy con sóng nắng
Tôi bằng lòng đánh đổi chút ngu ngơ







GÁNH ĐỜI VẤT VẢ

 







Trưa hè nắng đổ chang chang
Cha còng lưng đạp nắng vàng chạy theo
Lung linh hoa nắng cười reo
Tội thân cha vấp cảnh nghèo nặng mang

Mồ hôi ướt đẫm tuôn tràn
Tưới đời con trẻ rỡ ràng ngày hoa
Dãi dầu cháy sạm màu da
Bạc từng sợi tóc nhạt nhòa tháng năm

Gánh đời vất vả âm thầm
Nuôi con khôn lớn học chăm nên người
Mồ hôi thấm đẫm nụ cười
Xôn xao gió hát giữa trời nắng trưa

Thương con biết mấy cho vừa
Thân cò lặn lội cày bừa quản chi
Xe thồ từng chuyến hàng đi
Tương lai con trẻ cha hy vọng đầy






07 tháng 12, 2020

c h i ề u đ ô n g g h é l ạ i m i ề n c h â u t hổ

 





chiều đông
ghé lại miền châu thổ
chợt thấy nhớ nhung
một khoảng trời
xa cách nghìn trùng…
hoen lệ đổ
còn gì đâu nữa?...
áng mây côi!

hoàng hôn
văng vẳng lời ai hát
dạ cổ hoài lang
đến não lòng
liu xáng xàng xề…
sầu héo hắt
để hồn lữ khách
thoáng bâng khuâng






















 


BUÔNG






bỏ buông

cho hết muộn phiền

giữ tâm thanh thản

an yên tháng ngày



quên đi

lời nói đắng cay

bạn cùng thơ nhạc

ngập đầy niềm vui



đã xa

hai tiếng ngậm ngùi

đông về hạnh phúc

tiếng cười rộn vang












05 tháng 12, 2020

NGỘ

 



đọc hoài

không thuộc câu kinh

 

chìm trong mê lộ

vô minh tháng ngày

 

ảo hư

xóa bỏ từ nay

 

men theo chánh pháp

cho dày chữ tâm

 




04 tháng 12, 2020

VẬY LÀ THU ĐÃ RA ĐI

 



vậy là

thu đã ra đi!

lá vàng ở lại

buồn gì buồn hơn?



đâu còn ai

để dỗi hờn

ngổn ngang trăm mối

nguồn cơn não phiền



ốc đảo

chẳng chút bình yên

long lanh nước mắt

ngập viền bờ mi



con tim

đau đáu thầm thì

vần thơ khép lại

cố tri xa rồi!








NỖI NIỀM NGÀY ĐÔNG

 


 




vậy là mùa thu đã ra đi
buổi sáng nay trời ngập tràn hơi bấc
cơn mơ nào hãy còn váng vất
chiếc ô đen nằm khép nép hiên nhà

con đường im lìm đón bước chân qua
gió nhè nhẹ hôn lên làn tóc rối
chút tủi thân làm giọt tuôn nóng hổi
dỗi hờn ai?
giờ xa cách nghìn trùng!

bên này bờ lau lách mãi chờ trông
câu hẹn ước chìm vào miền quên lãng
chiếc lá vàng cuộn mình trong góc vắng
quen lắm rồi hai tiếng cô đơn!

không còn chi để mắt lệ mỏi mòn
thành quách ấy đầy rêu phong giăng phủ
hãy xếp lại ngổn ngang ngày xưa cũ
cùng thơ vần thắp sáng lại niềm tin!

biết chừng đâu tìm thấy được yên bình?









03 tháng 12, 2020

GIÁO ÁN

 





Sáng nay anh gửi em giáo án
Chẳng hiểu vì sao tủm tỉm cười
Đến lúc lật xem phần bài giảng
Giật mình ! Giấy mỏng nhẹ nhàng rơi!






















CHUYỆN CỦA BÉ

 






Mặt trời như quả bóng

Đỏ rực phía đằng đông

Bé còn say giấc mộng

Gió xô cửa vào phòng



Dậy nhanh lên, bé hỡi!

Chim véo von từng hồi

Bạn bè trong lớp đợi

Trường hãy còn xa xôi!



Bé giật mình tỉnh giấc

Xếp chăn gối gọn gàng

Đánh răng và rửa mặt

Mẹ khen rằng bé ngoan



Mẹ cho bé ăn sáng

Rồi tung tăng đến trường

Đường lung linh bóng nắng

Hoa cỏ vờn thơm hương



Trống vào học vừa điểm

Bé vội vã xếp hàng

Áo dài cô tim tím

Giống hệt màu hoa lan



Cô giáo đẹp như mẹ

Nụ cười thật dịu hiền

Luôn yêu thương bầy trẻ

Cô chính là cô tiên!






















02 tháng 12, 2020

LỜI RU BUỒN

 




À ơi...À ơi...

Em ơi, em ngủ cho ngoan
Ngoại còn chạy chợ chiều hôm mới về

Ru em ngàn nỗi tái tê
Ba cùng với mẹ không về nữa đâu!

Mồ côi hai chữ âu sầu
Ngoại giờ chịu cảnh dãi dầu gió sương

Ầu ơ, em ngủ chị thương
Chị còn lên rẫy lên nương kiếm tìm

Mang về mấy cánh hoa sim
Loài hoa mẹ thích màu tim tím buồn

Em đừng nước mắt dỗi hờn
Nhìn hoa mà ngỡ yêu thương vỗ về

À ơi...À ơi...






01 tháng 12, 2020

ĐI TÌM AN LẠC

 




Lâu rồi
tôi chẳng làm thơ

Dẫn tâm
đi dạo vườn mơ suốt ngày

Cùng ngồi
ngắm áng mây bay

Lắng nghe chim hót
u hoài đã vơi

Quên đi
dâu bể cuộc đời


Quên đi phiền não
đua đòi thế nhân







29 tháng 11, 2020

ĐÔI BẠN

 






Chiều bạn ghé nhà chơi

Hai đứa chạy lên đồi

Tung tăng đi bắt bướm

Tiếng cười đùa không thôi



Ngồi xuống thảm cỏ xanh

Nghe chim hót trên cành

Gió vi vu nhè nhẹ

Cho rộn ràng yến oanh



Thoang thoảng cúc đưa hương

Hoa dạ lý trong vườn

Sánh vai cùng nguyệt quế

Tuổi học trò dễ thương







ĐI DẠO VỚI THƠ

 





Tôi đi dạo với thơ tôi
Chiều nay mây tím đầy trời giăng giăng

Tôi cười thơ bớt trở trăn
Tôi buồn thơ cũng tần ngần kém vui

Thấy tôi nước mắt sụt sùi
Thơ sầu man mác ngậm ngùi thâu canh

Thơ còn khe khẽ dỗ dành 
Quên đi phiền muộn an lành tháng năm

Thơ là người bạn tri âm 
Bên thơ tôi thấy nhọc nhằn đã vơi!









22 tháng 11, 2020

TÂM VẪN THONG DONG

 



Đi tìm 

cả buổi sáng nay

Ngẩn ngơ 

chẳng biết tâm rày ở đâu?


Giật mình 

dừng lại bên cầu

Lục bình giỡn nước 

sông sâu rẽ dòng


Ơ kìa!...

Tâm vẫn thong dong

Cùng màu hoa tím 

xoay vòng múa ca!






20 tháng 11, 2020

THẮP SÁNG CHỮ TRI ÂN

 



Cảm xúc đầy khi trở lại trường xưa

Bốn mươi năm nhiều dâu bể

Bác lái đò sớm chiều trong lặng lẽ

Đưa khách ngược xuôi dòng…

Khách hối hả bước ra đi!


Đứng ngẩn ngơ bên đám cỏ xanh rì

Ngẫm thời gian trôi nhanh quá!

Mới ngày nào còn ngỡ ngàng xa lạ

Bên bạn bè và các thầy cô...


Rồi yêu thương gắn kết bến bờ

Giờ thực tập trước đông người bỡ ngỡ

Cô giáo sinh nâng niu từng trang vở

Nét ngây thơ màu mực tím học trò


Tường vôi hồng ấm áp tuổi mộng mơ

Trưa ở lại quây quần bên ghế đá

Sân mát rượi nhờ lung linh bóng lá

Hoàng điệp vàng rực rỡ thoảng đưa hương


Thoáng hai năm thi tốt nghiệp ra trường

Ngày chia tay để lại nhiều lưu luyến

Câu bịn rịn nghẹn ngào khi đưa tiễn

Đàn chim bay về mọi nẻo xa gần


Trở lại trường nghe lòng chợt bâng khuâng

Tóc thầy cô giờ pha màu sương tuyết

Nhìn quanh quất…vài bạn thân biền biệt

Để nỗi buồn như len nhẹ vào tim


Vẫn còn nghe lời thầy giảng êm đềm

Bài học quý theo em qua năm tháng

Vẫn đứng vững ngày ngày trên bục giảng

Tiếp bước thầy dạy dỗ đám trò ngoan


Công ơn thầy cô cao tựa non ngàn

Em vẫn nhớ câu lương sư hưng quốc

Về thăm trường niềm vui xen nước mắt

Mãi muôn đời thắp sáng chữ tri ân






19 tháng 11, 2020

NÍU GIỌT MỒ HÔI

 



Nắng vàng óng ả

Trải khắp mặt đường

Buổi trưa tan trường

Chờ ba đến đón

 

Ba rước hơi muộn

Để bé đợi lâu

Cái bụng rầu rầu

Cứ luôn than đói

 

Kìa ba đã tới

Áo đẫm mồ hôi

Bé thấy bồi hồi

Thương ba ghê quá!

 

Ba phải vất vả

Từng chuyến xe ôm

Sáng sớm chiều hôm

Bạn cùng nắng gió

 

Mồ hôi ba đổ

Nuôi bé lớn khôn

Níu từng giọt tuôn

Bé rưng rưng mắt

 





 


BÉ LÀM CÔ GIÁO

 



Mẹ ra đồng nhổ cỏ

Bố bận phải thồ hàng

Bé làm cô giáo nhỏ

Dạy dỗ đám trò ngoan

 

Này là chú Chó Vện

Mải mê nghe giảng bài

Được cô khen bạn mến

Nhìn chú thật là oai!

 

Còn đây cô Mèo Mướp

Tính nết rất ngoan hiền

Học tập chăm nhất lớp

Hay chớp mắt làm duyên

 

Bé Vịt Bầu nhỏ nhắn

Lông vàng óng mượt mà

Đôi tay luôn cần mẫn

Miệng không ngừng hát ca

 

Cả lớp yêu cô giáo

Chăm lo việc học hành

Cô siêng năng dạy bảo

Trò giỏi giắn thông minh

 





18 tháng 11, 2020

NHẠT PHAI MÀU THẠCH THẢO

 



Chẳng lẽ nào mùa thu đã ra đi

Khi sáng nay ngắt vội nhành thạch thảo

Màu nhạt phai rưng rưng như thầm bảo

Gió heo may thổn thức khóc tạ từ


Lá thẫn thờ héo úa dáng trầm tư

Ta thảng thốt còn bao điều chưa nói

Mùa thu ơi sao lại đi quá vội ?

Khúc tình ca dang dở mãi ngậm ngùi


Mây dỗi hờn lãng đãng chẳng buồn trôi

Quyện khói sương pha thêm màu nhung nhớ

Sợi nắng vàng liêu xiêu như bỡ ngỡ

Níu khoảng trời một thuở xót hồn hoa


Cắn nhẹ môi nước mắt chớ nhạt nhòa

Cơn quặn thắt nghe tim mình đau nhói

Thôi tất cả hãy chìm vào bóng tối

Thành quách xưa lẩn khuất tận tinh cầu


Chỉ còn là mảnh vỡ nát thương đau

Màu thạch thảo nghẹn ngào câu ly biệt

Thu xa rồi để muôn ngàn nuối tiếc

Chuyện tình buồn da diết tím trang thơ








ANH KHÔNG VỀ CHỚM ĐÔNG

 



Vậy là thêm một lần thất hứa

Anh không về thăm lại người ta

Tháng mười một cúc họa mi nở hoa

Ai mang tặng người ta vào ngày đông chớm?


Chiếc áo thiên thanh lụa mềm thẳng thớm

Màu mây trời anh vẫn say mê

Từng phút từng giây chờ đợi anh về

Khoe áo mới cùng anh dạo phố


Biết anh sẽ vô cùng bỡ ngỡ

Màu tím bằng lăng ưa thích hôm nào

Cũng vì anh người ta dẹp bỏ khát khao

Để anh vui sau bao ngày xa vắng…


Đọc mấy lời tin nhắn

Nghe ngẩn ngơ… hụt hẫng nỗi lòng

Nước mắt chảy tuôn dòng

Tiếc đóa cúc họa mi…

Tội màu áo xanh hoài tưởng vọng…





17 tháng 11, 2020

TRÒ CHƠI TUỔI NHỎ

 



năm… 

mười… 

mười lăm… 

hai mươi

khúc kha khúc khích 

giọng cười tuổi thơ


đôi chân thoăn thoắt 

vòng vo

hai cái bím tóc phất phơ 

trốn tìm


nắng vàng 

mở mắt lim dim

chợt nghe cuộc sống 

êm đềm làm sao!

 




16 tháng 11, 2020

VƯỜN TÂM

 



Chiều ngồi 

ngắm cánh chuồn chuồn

Bay quanh bay quẩn...

lạc vườn tâm ta

Bất ngờ 

lục bát chạy ra

Cùng chơi rượt đuổi...

vỡ oà niềm vui!