31 tháng 10, 2020

TỰ BẠCH

 




quen rồi câu lẻ bóng

ta với thơ bạn cùng

mặc biển đời nổi sóng

giữ tâm mình thong dong

 

quen rồi câu bạc phận

lầm lũi bước đi về

dẫu nhạt nhòa bóng nắng

cũng chẳng làm tái tê

 

một mình nơi ốc đảo

ngắm bốn mùa đi qua

quên chuyện tình hư ảo

quên nỗi nhớ mù lòa

 









HỜN DỖI

 




Anh nhắn tin chiều nay giờ tan học
Chớ vội về hãy đứng đợi chờ anh
Ngó mông lung mấy chiếc lá lìa cành
Rơi lả tả, sân trường giờ im vắng

 

Gió thì thào trên tóc em văng vẳng
"Gần tối rồi mà còn đứng chờ ai?"
Mắt rưng rưng từng giọt đổ u hoài
Lo mẹ mắng tan trường sao về muộn

 

Rồi ngẩn ngơ nhìn màn đêm buông xuống
Em một mình đếm bước mặt buồn thiu
Trời cao nguyên lành lạnh buổi về chiều
Áo em mỏng chợt thấy lòng thổn thức

 

Đường về nhà sao vẫn dài hun hút
Hoa ngọc lan thoang thoảng ở đầu cành
Chẳng ai người hái trộm nụ hoa xinh
Buồn xa vắng, ngày mai thôi hò hẹn!

 




LỜI CHIA PHÔI

 



Em về qua lối nhỏ
Mây tím buồn giăng giăng
Lời thơ nào bỏ ngỏ
Cho bước chân ngại ngần

Em về trời lộng gió
Áo lụa trắng bay bay
Dấu hài in lối cỏ
Sợi thu vàng heo may

Em về mưa ướt áo
Không còn ai dỗ dành
Giờ chỉ là mộng ảo
Theo nước nguồn trôi nhanh

Em về qua bến cũ
Con nước lặng lờ trôi
Nhọc nhằn nghe sóng vỗ
Bóng hình ai xa vời

Em về qua dốc vắng
Giáo đường giờ lặng im
Đường lao xao bóng nắng
Ngẩn ngơ dõi mắt tìm

Em về qua trường cũ
Hàng cây đứng thẫn thờ
Hoa phượng hờn ủ rũ
Nghe nỗi sầu chăng tơ

Thôi thì thôi,anh nhé!
Ta mất nhau thật rồi
Gọi tên người khe khẽ
Lệ tràn mặn đắng môi

 

 





25 tháng 10, 2020

NHẠT NHÒA CỔ TÍCH




cơn mơ vừa thức giấc

day dứt buổi thu tàn

rưng rưng dòng nước mắt

thấy lòng mình ngổn ngang

 

đã nhạt nhòa cổ tích

câu thơ gãy vụn rồi

giờ xa xăm mù mịt

con chữ buồn cút côi

 

bờ tây em lạc lõng

mùa đông tuyết phủ đầy

tội con tim hoài vọng

ấm áp bờ vai ai

 

thôi đừng lời than thở

trăng đã khuất bên đồi

tình thiên thu một thuở

cuốn theo dòng nước trôi

 

cách nhau ngàn vạn dặm

tay vuột mất tay rồi

ngó bờ đông đăm đắm

muộn phiền hoài không vơi

 

 

 



 

 

23 tháng 10, 2020

EM CỦA NGÀY THÁNG HÔM NAY

 



giống như mèo con ngái ngủ

chính là em

em của ngày tháng hôm nay

 

cơn mộng du hãy còn chất ngất men say

đi từng bước

bước ngập ngừng e ngại

phía trước bầu trời chừng hoang hoải

với tay hoài chẳng níu được mênh mông

 

như chiếc lá cuốn giữa dòng

ủ rũ héo sầu ngỡ ngàng trong cô quạnh

là em với chuỗi đời bất hạnh

khản hơi tàn và mười ngón bơ vơ

 

chỉ mình em cùng nỗi dại khờ

đừng thở than

đừng mỏi mòn réo gọi

hãy đứng lên dù chập chờn mảng tối

hi vọng cuối con đường le lói chút niềm tin

 

hi vọng cuối con đường le lói chút niềm tin

 




22 tháng 10, 2020

LẶNG LẼ BÓNG CHIỀU

 



Không giận hờn sao ngoảnh mặt quay lưng?

Trốn chạy nhau giữa một ngày hạ trắng

Cho hồn thơ vật vờ câu thinh lặng

Giấy bút sầu nghiên mực cũng băn khoăn


Không giận hờn sao cứ mãi trở trăn?

Gặp mặt nhau lạnh lùng như xa lạ

Để từng đêm…từng đêm dài buồn bã

Ngắm thiên hà dệt mãi khúc cô liêu


Không giận hờn sao lặng lẽ bóng chiều?

Giấu nhạt phai liêu xiêu bàn chân bước

Mắt rưng rưng giữa dòng đời xuôi ngược

Quên hẹn thề quên ký ức xa xăm


Bước chơi vơi bên ốc đảo âm thầm

Ngày lại ngày tự tình cùng hoa lá

Như dã tràng nhớ nồng nàn biển cả

Giận nhau rồi…sao mãi nhớ về nhau?







21 tháng 10, 2020

LẬN ĐẬN THÂN CÒ

 





 

Theo mẹ ra ruộng muối mấy hôm nay
Con mới biết bao nhiêu là cực nhọc
Thức dậy sớm khi mọi người ngon giấc
Đôi vai gầy trĩu nặng với gánh quang

Cả một đời mẹ vất vả lo toan
Ba mất sớm, tuổi xuân thì héo úa
Trời chang chang biển nắng vàng rực lửa
Mẹ khom lưng bước từng bước nặng nề

Hạt muối long lanh giữa buổi trưa hè
Mồ hôi mẹ tuôn như dòng thác đổ
Cuộc đời mẹ sao ngập tràn gian khổ
Lận đận thân cò một nắng hai sương

Nói làm sao cho hết nghĩa yêu thương
Nhìn dáng mẹ liêu xiêu ngoài nắng cháy
Nước mắt con cứ mặc tình tuôn chảy
Mong lớn khôn san sẻ bớt nhọc nhằn

Gánh muối từng ngày đắp đổi miếng ăn
Vai kĩu kịt , áo bạc màu lam lũ
Mùa qua mùa vượt thác ngàn bão tố
Con nghẹn ngào gọi khẽ : “ Mẹ yêu ơi ! “


















19 tháng 10, 2020

BÃO LŨ MIỀN TRUNG

 




miền Trung bão lũ trắng trời

mênh mang biển nước bời bời ruột đau







17 tháng 10, 2020

GIẬN ANH

 



Giận anh… đã mấy hôm rồi nhỉ ?

Ngày vắng bình minh thiếu mặt trời

Chim chóc trên cành im giọng hót

Ngoài vườn hoa lá kém xanh tươi


Giận anh… cho má hồng phai nhạt

Mắt ướt long lanh giọt lệ sầu

Tóc rối dỗi hờn, lười lược chải

Nụ cười má lúm trốn đi đâu ?


Giận anh… giận cả gió mây luôn

Ong bướm ghé thăm vẻ chán chường

Khóm cúc buồn thiu màu héo rũ

Đêm dài rưng rức khúc tơ vương


Giận anh… em giận anh ghê lắm !

Vũ trụ quay cuồng dưới bước chân

Tinh tú lặng lờ trên cao thẳm

Trăng gầy nhàn nhạt dáng bâng khuâng


Giận anh… em chẳng thiết làm thơ

Nghiên mực lặng thinh vẻ thẫn thờ

Con chữ cuộn mình nằm thổn thức

Bên rèm, em khóc…khóc bơ vơ !…





14 tháng 10, 2020

NGỘ...

 



 

lần xâu chuỗi hạt

trong tay

 

lâm râm cầu nguyện

cho ngày bình yên

 

bỏ buông

sân hận

não phiền

 

gieo vần

nhả chữ

thần tiên cuối đời





12 tháng 10, 2020

BUỒN CHI MƯA KHÓC SUỐT ĐÊM?

 



buồn chi

mưa khóc suốt đêm?

để vầng trăng

trốn bên rèm

thở than

 

còn ta

nỗi nhớ giăng hàng

xòe tay nhẩm tính

ngổn ngang cuộc đời

 

vần thơ

từ đó chơi vơi

câu chữ rã rời

trách nguyệt

hờn mây

 

cuối thu

sao bấc ngập đầy?

 






LẠC

 




xòe tay

hứng tứ thơ rơi

 

câu chữ bồi hồi

man mác yêu thương

 

quên đi

mấy nỗi chán chường

 

nụ cười tìm lại

vấn vương cuối mùa







09 tháng 10, 2020

CÒN ĐÂY ĂM ẮP NGHĨA TÌNH

 




còn đây ăm ắp nghĩa tình

làm sao quên được cái nhìn năm xưa?

 

đã từng sớm nắng chiều mưa

bước chân giong ruổi bốn mùa có nhau

 

lá trầu xanh mướt buồng cau

nồng vôi quyện thắm má đào ngẩn ngơ

 

sẻ chia êm ái vần thơ

kẻ hòa người xướng mộng mơ tháng ngày

 

dù xa tít tắp chân mây

thiên thu vàng đá mãi hoài gọi tên

 

 



08 tháng 10, 2020

CHỈ LÀ HOÀI NIỆM

 



đêm quên khép cửa

trăng vào tỉ tê                                                     

nhớ chăng lời hứa

thuở ấy hẹn thề?

 

vầng trăng cổ tích

kể chuyện đá vàng

mây che mờ mịt

dẫn hồn đi hoang

 

áo xiêm gợi nhớ

rêu phong đền đài

lời thơ nức nở

gọi thầm tên ai

 

đã xa xôi lắm

gác ngọc lầu vàng

mắt nhìn đăm đắm

góc trời ngổn ngang

 

chỉ là hoài niệm

sắt son nhạt nhòa

đâu rồi áo tím

một thời kiêu sa?

 

 

 


07 tháng 10, 2020

TỨ TUYỆT NGÀY MƯA

 




 

Ốc đảo chiều nay vắng bóng người

Dỗi hờn mưa bụi cứ rơi rơi

Lá hoa thờ thẫn buồn man mác

Thu nép bên hiên héo nụ cười

 

Nhọc nhằn dệt mãi khúc tơ vương

Phượng cách loan xa mấy dặm đường

Bối rối hồn thơ đầy khắc khoải

Mịt mờ hình bóng của yêu thương

 

Níu sợi mây xa tỏ nỗi niềm

Mưa đừng rơi nữa để buồn thêm

Xôn xao mắt biếc ngày thu muộn

Áo lụa bâng khuâng mãi ngóng tìm

 

 




 

 


06 tháng 10, 2020

KHẮC KHOẢI BẾN SÔNG XƯA

 





Em trở về thăm lại nhánh sông xưa

Tội bến nước tủi hờn nghiêng dáng đợi

Đám lục bình ngược xuôi không mệt mỏi

Còn riêng em nghe nỗi nhớ tràn về

 

Cây si già soi bóng nước vân vê

Mái tóc thề ngàn năm hoài chung thủy

Vẳng tiếng sóng vỗ mạn thuyền kể lể

Chuyện tình buồn một thuở vẫn chưa tan

 

Đứng thẩn thơ bên bến nước ngỡ ngàng

Buổi hoàng hôn một mình em lặng lẽ

Đã bao phen nổi chìm cơn dâu bể

Trái tim gầy rưng rức đếm cô liêu

 

Bến sông xưa khắc khoải mỗi sớm chiều

Ngồi vọng tưởng con thuyền trôi biền biệt

Miền xa thẳm…có bao giờ người biết

Nước lớn ròng chỉ bìm bịp kêu khan?

 

 

 

 


03 tháng 10, 2020

CÂU THƠ NGHÈN NGHẸN VỠ ÒA




 

buồn chi

mưa khóc não nề?

mặt trời trốn biệt

ngày về âm u

 

Sài Gòn

đâu có mùa thu

heo may chẳng thấy

chỉ mù mịt sương

 

không còn ai

cuối con đường

hàng cây ướt lá

chán chường lối qua

 

câu thơ

nghèn nghẹn vỡ òa

lầu trăng

quán gió

đã xa mất rồi!

 





02 tháng 10, 2020

XẾP LẠI TÀN PHAI

 




Nghe

tình khúc vượt thời gian

Chợt nhớ…

nhớ đến ngỡ ngàng

dấu xưa

Chỉ là

sáng nắng chiều mưa

Chuyện trời đất,

chuyện sớm trưa…

đợi chờ

 

Đời giông bão

có ai ngờ

Để con sáo chịu

bơ vơ

tháng ngày

Xót lòng                                     

hát khúc đắng cay

Thôi đành xếp lại

tàn phai

cuộc tình












01 tháng 10, 2020

NGỘ

 



đọc hoài

không thuộc câu kinh

 

chìm trong mê lộ

vô minh tháng ngày

 

ảo hư

xóa bỏ từ nay

 

men theo chánh pháp

cho dày chữ tâm