Lần tay gần
hết tháng mười
Nỗi buồn xưa
cũ vẫn rười rượi bên
Đâu rồi
thành quách cung đền?
Đâu rồi hình
bóng tuổi tên một thời?
Một thời giọt
đắng chia đôi
Một thời san
sẻ khóc cười có nhau
Cũng vì hai
chữ bể dâu
Ngược đường
nên phải hai đầu nhớ nhung
Đôi chân sao
cứ ngập ngừng
Muốn sang
bên ấy ngại rừng phủ vây
Ngại tình
người đã đổi thay
Quay lưng
ngoảnh mặt đắng cay phận mình
Đêm ơi sao
chẳng bình minh?
Mong ngày trở
dậy yên bình nẻo tâm
Cuối thu mờ
mịt ánh rằm
Vần thơ khắc
khoải âm thầm thở than