28 tháng 11, 2014

CÓ CÒN CHÚT HEO MAY ?





Có còn chút heo may
Trên tàng cao vời vợi ?
Hoàng hôn nghiêng dáng đợi
Mắt dõi mắt đi tìm

Lời ru nào dịu êm
Thoảng qua đời rất lạ
Nụ hôn nào vội vã
Đọng lại trên môi mềm

Chiều dần ngã bóng đêm
Giọt sương còn ngái ngủ
Lá hoa chừng ủ rũ
Sợ gió bấc tràn về

Khoác chiếc áo tái tê
Mùa đông dừng trước ngõ
Heo may còn bỡ ngỡ
Vẫn sót lại bên đời

Cho khúc hát chơi vơi
Nhớ nhung tràn ký ức
Mùa đông vừa tỉnh thức
Heo may cúi mặt sầu

Đêm tràn ngập xôn xao
Hoa trong vườn tan tác
Hương xưa giờ phai nhạt
Thôi xin vẫy tay chào…










26 tháng 11, 2014

CHIA TAY MÙA THU




Bảng lảng chiều thu vạt nắng gầy
Vội vàng người nói tiếng chia tay
Không dưng nước mắt tuôn nhòe nhoẹt
Cúi mặt nghẹn ngào lẫn đắng cay

Bóng ngả hoàng hôn phủ mịt mờ
Tháng ngày kỷ niệm đẹp như mơ
Đường đời chung bước ươm hoa mộng
Khúc hát say nồng rộn tiếng thơ

Bão táp bỗng nhiên đổ xuống đời
Cành hồng tan tác lá nghiêng rơi
Vườn xưa hoang phế niềm cô quạnh
Buốt giá con tim khóc ngậm ngùi

Ga vắng buồn hiu tiễn biệt người
Chỉ còn giây phút cuối mà thôi
Mai ngày trên nẻo đường thiên lý
Gặp gỡ nhau xin nửa nụ cười







24 tháng 11, 2014

CHẲNG THỂ NÀO NGĂN CÁCH



Lâu rồi tôi chẳng làm thơ
Cơn bão nổi để tâm hồn xơ cứng
Nghiên mực buồn ngoảnh mặt nhìn hờ hững
Con chữ sầu thổn thức tiếng than van

Chiều chủ nhật lang thang
Sợi nắng úa ghé hôn lên tóc rối
Không còn ai để nói câu hờn dỗi
Trời mùa đông cho lành lạnh vai gầy

Hoàng hôn chừng tím thẫm màu mây
Đường về nhà sao dài hun hút
Tự điển cuộc đời nào có tên hạnh phúc
Chỉ là đắng cay và chua xót nỗi niềm

Bóng tối ngập tràn phủ kín màn đêm
Nhìn quẩn quanh chỉ mình tôi lặng lẽ
Rồi thảng thốt giữa không gian quạnh quẽ
Lệ nhạt nhòa bên mười ngón tay suôn

Hãy thả trôi theo dòng nước nỗi buồn
Đừng ủy mị để vần thơ lạc lối
Hãy vững bước giữa hãi hùng đêm tối
Vỗ về tim thôi nhói buốt từng cơn

Đừng đắng cay và nói tiếng trách hờn
Mãi muôn đời gió mây luôn hòa quyện
Dù trước mặt là trập trùng sông biển
Chẳng thể nào ngăn cách được hồn thơ










23 tháng 11, 2014

CHIẾC LÁ MỒ CÔI




Chiếc lá mồ côi tủi phận mình
Giữa đời hiu quạnh bước chông chênh
Đợi trăng ve vuốt lời an ủi
Chờ gió mơn man tiếng dỗ dành
Biển rộng sông dài mơ chẳng thấy
Non cao núi thẳm mộng không thành
Vấn vương chi để buồn rười rượi
Héo úa thân gầy dáng mỏng manh









18 tháng 11, 2014

GIÃ BIỆT TRƯỜNG XƯA



Rồi một mai ta trở lại mái trường
Cánh cổng đứng thẫn thờ như xa lạ
Cây ngẩn ngơ chao nghiêng vài chiếc lá
Vẫy gọi người ngày tháng cũ buồn thiu

Rồi một mai theo nỗi nhớ hắt hiu
Chân bước nhẹ mà nghe lòng cuống quýt
Kỷ niệm nào gọi về từ tâm thức
Sân trường xưa giờ hoang vắng tư bề

Rồi một mai theo nghiệp dĩ quay về
Bảng đen đứng bụi giăng buồn mờ mịt
Viên phấn trắng bạc màu nằm thin thít
Lời giảng nào rưng rức nỗi thương yêu

Rồi một mai trong loang lổ bóng chiều
Ta trở lại lớp học chừng lặng ngắt
Nghe nhung nhớ ngập tràn lên môi mắt
Có còn đâu giờ lên lớp rộn ràng?

Rồi một mai xa cách đến ngỡ ngàng
Ta trở lại vội vàng như giấc mộng
Đếm trên tay những bộn bề lắng đọng
Ngày xưa ơi, còn lại được những gì?

Rồi một mai thảng thốt gọi cố tri
Bao cách biệt giờ đã chừng quên lãng
Đến lúc đó ta mới hay ngày tháng
Đã ngàn trùng vời vợi chữ ly tao

Rồi một mai khi nước mắt dâng trào
Ta chợt khóc như chưa bao giờ khóc
Xin giã biệt vòm phượng già rêu mốc
Đã bao mùa chịu đựng dưới nắng mưa

Ta sẽ đi mặc trời đổ cơn mưa
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Ta sẽ đi với trái tim nức nở
Trường xưa ơi, yêu dấu mãi không rời!









13 tháng 11, 2014

BẾN VẪN CHỜ MONG



Đã mấy mùa trăng cách biệt rồi
Chuyến đò rong ruổi chốn xa xôi
Ngẩn ngơ bến vắng hoài mong đợi
Khắc khoải niềm riêng đứng lại ngồi

Kỷ niệm còn đây vẫn thắm màu
Thu về dìu dịu nắng hanh hao
Đôi bờ sóng vỗ nghe man mác
Khúc hát mộng mơ lắm dạt dào

Tháng ngày nhung nhớ buốt buồng tim
Thuyền hỡi biết chăng cả nỗi niềm
Ngắm nhìn dòng nước buồn duyên phận
Bến vắng thuyền rồi… lạc giấc đêm

Cũng bởi vì đâu mà rẽ lối ?
Đường tình đôi ngả cách hai nơi
Bên cầu chung thủy luôn chờ đợi
Bóng dáng thuyền xưa …đã một thời…









10 tháng 11, 2014

HÉO HON




Trăm năm vừa gặp lại
Chưa trọn vẹn câu chào 
Giờ nghẹn ngào tê tái
Thêm một lần mất nhau

Muốn khóc cho trôi hết
Bao lắng đọng ưu phiền
Nhìn cuộc tình giãy chết
Đâu ngày tháng bình yên

Đường đời giờ hai ngả
Quay lưng vội giã từ
Nhìn nhau như xa lạ
Cúi mặt giấu trầm tư

Tội nghiệp cho con chữ
Cứ ngẩn ngơ tủi hờn
Trông vời miền lữ thứ
Mà dạ sầu héo hon











08 tháng 11, 2014

NỖI NIỀM CÂU LỤC




Dịu dàng mười sáu trăng treo
Một mình đếm bước gieo neo nỗi niềm

Đêm này là đã bao đêm
Đi trong sương lạnh ướt mềm bờ vai ?

Tội cho lục bát u hoài
Đa đoan ngày tháng lạc loài yêu thương

Câu lục vấp sợi tơ vương
Để cho nước mắt đêm trường hoen mi

Người ơi, hờn trách làm gì
Ôm lấy câu bát mà đi sao đành ?

Tại ai sỏi đá gập ghềnh
Tại ai đông buốt chông chênh giọt sầu ?

Nghẹn ngào tự hỏi vì đâu
Vì đâu núi cách sông sâu chia lìa ?

Trăng treo hờ hững đêm khuya
Cùng câu lục bước đầm đìa ướt mi !








07 tháng 11, 2014

BƠ VƠ



Qua cầu dừng bước
Nghe chừng ngẩn ngơ
Liêu xiêu con nước
Chẳng thấy bến bờ

Soi trong dòng chảy
Bóng hình thân quen
Mà sao xa ngái
Tưởng chừng lãng quên

Tội cho con sáo
Hót câu đợi chờ
Cuối ngày dông bão
Mắt buồn bơ vơ







GIẬN MÙA ĐÔNG





Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi







06 tháng 11, 2014

TÌM ĐÂU ?



Muốn vẽ một bức tranh
Toàn gam màu hạnh phúc
Ấm áp những thân tình
Nét cọ hoài ray rứt ?

Muốn dệt một tình khúc
Giai điệu thật nhẹ nhàng
Không giọt sầu thổn thức
Không não nề trái ngang

Muốn viết một tản văn
Dập dềnh miền sông nước
Hoàng hôn phủ ngập tràn
Bóng hình ai lẻ bước…

Chỉ là niềm mơ ước
Cạn khô nghiên mực sầu
Mắt thơ ngân ngấn nước
Chữ nghĩa lạc loài nhau

Biết tìm đâu, tìm đâu
Một trời mơ mộng cũ
Nguồn thơ tuôn dạt dào
Rộn ràng từng câu chữ ?






05 tháng 11, 2014

BUỒN




Buồn rơi vương vãi câu thơ
Để nghe quặn thắt hai bờ nhớ mong

Ngẩn ngơ ngơ ngẩn nỗi lòng
Có ai hay biết sang sông sáo buồn

Còn ai đứng đợi bên truông
Đường xa dốc núi dặm trường hắt hiu

Buồn cho con chữ liêu xiêu
Nửa như nghiêng ngã cô liêu gọi về

Buồn cho thơ vận tái tê
Trăm năm hai chữ tỉnh mê cuộc tình








04 tháng 11, 2014

LỤC BÁT XA XÔI





Cuộc đời thật chẳng ai ngờ
Giữa đường gãy vụn câu thơ ân tình

Muôn ngàn tinh tú lặng thinh
Đêm thênh thang vắng chông chênh giọt sầu

Hồn lục bát xót xa đau
Nỗi niềm câm nín nhạt màu yêu thương

Làm sao thấu hết đoạn trường
Chia tay để lại vấn vương xót lòng

Trập trùng cách núi ngăn sông
Lục bát trăn trở đôi dòng chơi vơi

Ngày xưa lục gọi bát ơi
Giờ đây lục bát xa xôi nghìn trùng






CÚI XUỐNG...







Cúi xuống nhặt chút dửng dưng 
Dặn thầm tôi nhé xin đừng thở than

Cúi xuống nhặt chút bẽ bàng
Thầm thì xin chớ ngổn ngang buốt lòng

Cúi xuống gạt giọt lệ trong
Vỗ về lạnh giá mùa đông tan rồi

Cúi xuống tìm chút nụ cười
Để quên lãng hết những lời đãi bôi

Cúi xuống tôi khẽ gọi tôi
Hãy mau tỉnh giấc mặt trời đang lên…










CHIA LY





Cũng vừa
tàn cuộc chia ly

Thơ rưng rức khóc
thầm thì gởi trao

Nhìn con chữ
vẫy tay chào

Chợt nghe xa xót
nghẹn ngào
ướt mi

Tình thơ
“ nay chẳng còn gì

Chỉ là kỷ niệm
khắc ghi một thời ”








ĐỪNG LO CHO CHỊ !




Đừng lo cho chị, em ơi !
Bão dông ập đến giữa đời buồn tênh
Đường đi dẫu lắm thác ghềnh
Cắn răng cam chịu một mình chơ vơ

Mặc cho mưa gió hững hờ
Mặc đêm đông buốt xót bờ mi cay
Cô đơn làm bạn tháng ngày
Đã quen với mọi quắt quay tình người

Đừng lo cho chị, em ơi !
Chị đã quên hết những lời đãi bôi
Giờ chị như áng mây trời
Nhẹ nhàng thanh thản buông trôi u hoài…











BẤT CHỢT




Ngày mùa thu nắng dịu
Bất chợt mình gặp nhau
Nghe trời đất đổi màu
Niềm vui như òa vỡ

Nắng rực vàng nhung nhớ
Đậu xuống bờ vai mềm
Lời ru ai êm đềm
Mượn vần câu lục bát

Bất chợt hương trời đất
Ngan ngát tỏa bên đời
Bất chợt nở nụ cười
Tưới vào miền khô cạn

Bất chợt cơn gió thoảng
Thổi vào hồn thơ bay
Cho chiều xuống lắt lay
Ngày mùa đông vừa tới…