29 tháng 7, 2014

ÁO LỤA ĐÓN MÙA THU






Có phải chăng nhè nhẹ thoảng thu qua
Ngày trở dậy heo may vương ngập lối
Đợi chờ ta... đừng bước đi quá vội
Áo màu mây còn cất giữ phương nào ?

Tiếng thời gian gõ từng nhịp lao xao
Hoa lá buồn vẫy tay chào từ biệt
Khúc tàn phai ngỡ ngàng trong nuối tiếc
Nỗi ưu tư khắc khoải buổi giao mùa

Nắng úa vàng có phải nắng ngày xưa
Màu hạt dẻ thuở hẹn hò cổ tích
Ngày mùa thu gọi về bao ký ức
Kỷ niệm hồng mật ngọt đã bay xa

Chỉ còn đây với nỗi nhớ thiết tha
Áo lụa trắng giảng đường thời mới lớn
Bức tình thư ngập ngừng chao sóng gợn
Vẫn nằm nguyên dưới ngăn cặp thật thà

Vườn nhà ai cúc vàng rực màu hoa
Nghe đâu đây thơm nồng hương gió mới
Hồn lụa trắng đã bao ngày chờ đợi
Đón mùa thu… mơ ước được đi cùng !
















DẠO GIỮA TRỜI THU




Một mình đi dạo giữa trời thu
Phố nhỏ sương giăng nẻo mịt mù
Xào xạc lá vàng vương lối cỏ
Mơ màng gió nhẹ thoảng vi vu

Lặng lờ khói tỏa bóng hoàng hôn
Hoa cúc vườn ai bướm rập rờn
Dìu dịu heo may hôn mái tóc
Chạnh lòng nhỏ lệ khóc cô đơn

Mây tím chiều thu trôi lãng đãng
Chở giùm nỗi nhớ đến phương xa
Vần thơ ngày ấy hoài mong đợi
Hai chữ tao phùng rộn khúc ca



LỜI TỔ QUỐC VỌNG VỀ




Đêm nằm nghe tiếng sóng biển rì rầm
Hồn Tổ quốc gọi về từ xa thẳm
Nòi giống Lạc Hồng trang sử còn tươi thắm
Dòng máu kiên trung bất khuất rạng ngời

Tôi yêu đất nước tôi
Bốn ngàn năm lịch sử
Biết bao nhiêu máu xương đã đổ
Cho giờ đây đất cằn cỗi hóa mỡ mầu

Đẹp vô cùng câu hát ca dao
Có hình ảnh lũy tre làng xanh mát
Cha cuốc cày khai hoang từng tấc đất
Mẹ thân cò tần tảo sớm hôm

Những buổi trưa kẽo kẹt võng buồn
Mẹ ru con bằng mấy câu lục bát
Nước Việt ta rừng vàng biển bạc
Đã bao lần giặc hung hãn xâm lăng

Làm sao quên ba trận chiến thắng Bạch Đằng
Thây quân thù vùi sâu trong dòng nước
Ba lần đuổi giặc Tàu xâm lược
Khúc khải hoàn ca vang vọng tháng ngày !

Giờ Biển Đông giặc rình rập bủa vây
Bao thế hệ cùng chung tay góp sức
Đánh đuổi quân thù , tiến về phía trước
Giành lại màu xanh biển đảo quê mình

Đêm nằm nghe sóng vỗ rập rình
Hồn sông núi như càng thêm thôi thúc
Nghe tiếng sóng ngỡ tiếng lòng thổn thức
Mẹ Việt Nam ơi ! Sao trằn trọc đêm trường !




28 tháng 7, 2014

CÙNG ANH ĐI ĐÓN MÙA THU




Đã xa rồi những nghiệt ngã bủa giăng
Em trở dậy với bình minh rạng rỡ
Chào ngày mới
Với nụ cười tươi nở
Cùng tình yêu anh
Nảy lộc đâm chồi

Nghe trong hơi thở đất trời
Ngày hạ trắng vẫy tay từ tạ
Phượng trên cành cũng nhạt phai sắc lá
Ve đã thôi rền rĩ u hoài

Em cùng anh hướng đến tương lai
Nơi chỉ có yêu thương và hy vọng
Thu mới vừa qua cổng
Chút heo may e ấp theo về

Thôi không còn buốt giá tái tê
Giọt lệ rơi trong chiều mưa tầm tã
Quên đi nhé nỗi buồn tháng hạ
Cùng với anh
Đi đón buổi thu về !





23 tháng 7, 2014

ĐÊM NGHE MƯA NHỚ MẸ




“Mẹ già như chuối chín cây
Gió đưa mẹ rụng con phải mồ côi”
Lời thơ nghe rưng rức bồi hồi
Bận cơm áo gạo tiền nhiều khi vơi nhớ mẹ

Ca dao từ ngàn xưa đã hằn trong tim trẻ
Công ơn mẹ già như biển rộng sông sâu
Nói làm sao tươi thắm giọt mỡ mầu
Dòng phù sa mẹ vỗ về năm tháng

Ngày vu quy con nghe lòng chết lặng
Nhìn mẹ già mắt trĩu nặng lo âu
Dáng liêu xiêu tóc bạc trắng mái đầu
Mẹ cứ ngại con lỡ làng bến đục

Xa mẹ rồi nhớ thương từng giây phút
Nhớ con sông bìm bịp tiếng kêu chiều
Hoàng hôn về thương mẹ cảnh cô liêu
Gian nhà nhỏ không gian đầy quạnh vắng

Con vẫn biết mẹ nhiều đêm thức trắng
Bên ngọn đèn leo lét nhớ xa xăm
Tưởng đến cha biền biệt đã bao năm
Đền nợ nước xác thân vùi đất lạnh

Con thương mẹ quãng đời nhiều bất hạnh
Nhưng cam lòng ruột quặn thắt từng cơn
Không thở than chẳng khóc lóc trách hờn
Đò xuôi ngược đi về trong bão lũ

Đêm nghe mưa trở trăn hoài không ngủ
Nhớ mẹ hiền nước mắt đọng quanh mi
Tay chắp tay cầu nguyện Đức Từ Bi
Cho mẹ được an lòng trong tuổi xế…





NHỚ MÃI TÌNH ANH





Cho em tựa vào anh
Một lần này thôi nhé !
Đời thăng trầm dâu bể
Em mỏng manh tơ trời

Nên hồn lắm chơi vơi
Sợ trái tim tan vỡ
Sợ chuyện đời trắc trở
Làm rơi giọt lệ sầu

Anh ơi, dù xa nhau
Em không hề hờn trách
Hai ngả đường chia cách
Vẫn nhớ mãi tình anh !



19 tháng 7, 2014

VƠI ĐẦY GIỌT LỆ BỞI VÌ ĐÂU ?





Đêm nằm chong mắt ngó canh thâu
Vương vấn tình câm tóc bạc màu
Hạ trắng thẩn thơ ngày tiễn biệt
Thu vàng khắc khoải phút ly tao
Gởi theo sương gió niềm tâm sự
Đến khách tri âm chốn dãi dầu
Tí tách mưa rơi lòng quạnh quẽ
Vơi đầy giọt lệ bởi vì đâu ?




XIN VẪY TAY CHÀO




Chiều dần buông trên phố núi ngậm ngùi
Em thờ thẫn nhìn hoàng hôn chập choạng
Muốn được khóc rồi trở về quên lãng
Nhưng tiếc rằng nước mắt đã ráo khô

Chân bước đi trong buốt giá dại khờ
Màn mây mỏng hôn má em hờn dỗi
Gió mơn man nhẹ lên bờ tóc rối
Trái tim sầu  gõ từng nhịp trở trăn

Tình vỡ tan em thua cuộc bẽ bàng
Bên thánh địa em là người ngoại đạo
Bởi hai đứa không cùng chung tôn giáo
Nên lỡ làng đành hát khúc phôi pha

Tiếng chuông ngân cho nước mắt nhạt nhòa
Em đến trước nhưng giờ đi vội vã
Biết người ta đang cười vui rộn rã
Rượu tân hôn say hạnh phúc ngập tràn

Nhìn xe hoa mà lòng cứ ngỡ ngàng
Em đứng lặng nghe tim mình nhoi nhói
Câu duyên nợ giờ tan như làn khói
Cuộc tình ơi, thôi xin vẫy tay chào !



18 tháng 7, 2014

CHẢI TÓC CHỜ THU




Một chút mưa thơm ghé cạnh thềm
Ngỡ ngàng chiếc lá nhẹ ru êm
Mơn man suối tóc mây lười chải
Hờn dỗi long lanh giọt lệ viền

Hình như chơm chớm thu qua ngõ
Ngọn gió heo may lững thững về
Áo lụa còn nguyên mùi vải mới
Rộn ràng chim trỗi khúc đam mê

Chải tóc chờ thu dáng thẫn thờ
Cung trầm dìu dặt ngỡ trong mơ
Xôn xao mắt biếc mùa tao ngộ
Áo lụa tơ vàng thoáng ngẩn ngơ



ĐÊM BUỒN RÓT MẬT VÀO THƠ



Đêm buồn rót mật vào thơ
Trăng xưa ngoảnh mặt hững hờ mối duyên
Hắt hiu sợi bấc ưu phiền
Lắt lay tơ nhện vẽ nghiêng nỗi sầu

Rối bời trong dạ vì đâu
Mây đen che khuất đời nhau mất rồi
Vần thơ từ đó ngậm ngùi
Để cho câu chữ bồi hồi trở trăn

Tìm trong giấc ngủ nhọc nhằn
Khép mi giấu nỗi băn khoăn canh dài
Bên rèm gió nhẹ vờn bay
Nuốt sầu nuốt cả đắng cay cuộc tình





17 tháng 7, 2014

HOA TÍM BUỒN THÁNG BẢY





Giàn hoa tím chị trồng trước mộ em
Nhờ cơn mưa tưới tắm cùng năm tháng
Đếm trên tay đã bao mùa xa vắng
Em đi rồi để lại nỗi nhớ thương

Tuổi thanh xuân vì nhiệt huyết lên đường
Cùng đồng đội giữ vùng trời biên giới
Trận chiến Tây Nam quân thù cày xới
Chẳng run tay gieo chết chóc , căm hờn

Tháng bảy về nhang khói tỏa ngát hương
Thăm đứa em nhiều thiệt thòi bất hạnh
Thay cha mẹ chị dang lưng gồng gánh
Vậy mà giờ em bỏ chị ra đi

Nuôi dưỡng em chẳng sợ lỡ xuân thì
Hình với bóng chị tháng ngày trơ trọi
Gian nhà rộng bữa cơm thường nuốt vội
Chị cô đơn nhưng nào dám trách hờn

Là thân trai em đền nợ nước non
Chắc cha mẹ ngậm cười nơi chín suối
Trời tháng bảy lâm râm màu mưa bụi
Hoa tím buồn thay chị dỗ em ngoan





16 tháng 7, 2014

KHÚC TƠ VƯƠNG




Người hỡi gieo chi khúc lụy sầu
Để lòng tan tác nỗi thương đau
Hồn thu mới đượm mây hồng sắc
Dáng hạ vừa phai phượng tím màu
Thổn thức trông theo vàng lá rụng
Mà hoài cách trở chuyện tình Ngâu
Tơ giăng mờ mịt chia đôi ngả
Giữa quãng đường đời lạc bước nhau




15 tháng 7, 2014

TÌNH CON GỞI MẸ HIỀN


                          Nghĩa trang chiều mưa bay
Mẹ nhang đèn vừa đến
Bao nhiêu niềm thương mến
Chờ mẹ đếm từng ngày

Con nằm đây, nằm đây
Thương mẹ già bạc tóc
Chuỗi đời toàn khó nhọc
Chưa được một ngày vui

Bao đau khổ ngậm ngùi
Con ra đi biền biệt
Hy sinh đầy oanh liệt
Tiếp bước của cha ông

Mùi cỏ dại oi nồng
Mẹ xót xa rơi lệ
Nghĩa trang chiều quạnh quẽ
Ôm bia mộ nghẹn ngào

Con thương mẹ xiết bao
Nhìn mẹ hiền quay bước
Thân trai đền nợ nước
Đâu chỉ riêng tình nhà

Lời con trẻ thiết tha
Theo khói hương ngào ngạt
Chẳng bao giờ phai nhạt
Tình con gởi mẹ hiền !





08 tháng 7, 2014

LỜI CHIA PHÔI



Và cuối cùng ta vĩnh viễn mất nhau
Lời từ biệt chỉ là câu xin lỗi
Biết rằng sẽ trở trăn và tiếc nuối
Những ngày hồng kỷ niệm đẹp như mơ

Còn lại đây ấm áp những vần thơ
Anh đã dệt với đam mê chất ngất
Nhớ ngày xưa anh đàn và em hát
Khúc nhạc lòng rộn rã tiếng thương yêu

Đôi uyên ương hứa hẹn biết bao điều
Mơ hạnh phúc sẽ dạt dào duyên thắm
Nhưng giờ đây giọt lệ buồn ướt đẫm
Em nghẹn ngào khi phải nói chia tay

Đừng giận em
Đừng nói tiếng đắng cay
Khi định mệnh đẩy xô về hai  phía
Và giờ đây em vô cùng thấm thía
Trái tim em anh đã lấy đi rồi !

Ngày tháng dài nhìn bóng lẻ đơn côi
Bên góc nhỏ buồn hiu sầu căn phận
Khúc tình xưa xin gởi vào quên lãng
Em một mình ngồi đếm giọt sầu tư







07 tháng 7, 2014

BUỒN ƠI...TRĨU NẶNG !



Sao chiều nay bầu trời buồn hiu hắt
Ta một mình ngồi ngắm sợi mưa bay
Trước mặt ta trăm ngàn nỗi đắng cay
Lệ nào rơi cho cuộc tình đã chết

Trong tình cảm ta u mê ngờ nghệch
Quá tin người giờ mới biết quặn đau
Cuộc đời ta đầy sóng gió ba đào
Mắt trĩu nặng nỗi sầu ngàn năm tuổi

Chỉ còn lại nỗi ngậm ngùi tiếc nuối
Ốc đảo buồn ta nhỏ lệ khóc thương
Giờ còn đâu những ngày tháng thiên đường
Thôi cúi mặt vùi chôn vào quên lãng



THU VỪA QUA NGÕ



Thu vừa qua ngõ sáng hôm nay
Liếc mắt đưa duyên rạng rỡ ngày
Gờn gợn heo may vương lối nhỏ
Nồng nàn hơi gió ngất ngây say

Líu lo chim sáo như chào gọi
Áo lụa thu vàng đến ngẩn ngơ
Hoa cỏ rộn ràng theo điệu múa
Xôn xao ong bướm cũng lượn lờ

Đất trời dìu dịu thoảng thơm hương
Lác đác lá khô phủ mặt đường
Bước nhẹ xin thôi đừng giẫm lá
Thu về rạo rực mối tơ vương




06 tháng 7, 2014

CHỈ MÌNH TA ĐI ĐÓN BUỔI THU VỀ !




Với tay níu sợi thời gian
Nhẩm tính xem đã bao ngày xa cách
Vỗ về ta đừng bao giờ hờn trách
Đừng lệ buồn đọng lại ở khóe mi

Thật nghẹn ngào khi nói tiếng chia ly
Người có biết nỗi lòng ta lịm chết ?
Vẫn là ta vô tư và ngờ nghệch
Trước tình yêu luôn tin tưởng đợi chờ

Bao ân tình kết đọng lại thành thơ
Buồn man mác nhìn mưa chiều quạnh quẽ
Thả hồn theo ngọn gió hờn cô lẻ
Trái tim sầu bỗng hóa đá trầm tư

Khi nhận ra ranh giới giữa thực hư
Ta ngỡ ngàng tưởng thiên hà sập đổ
Khoảng trời xanh giờ chỉ còn loang lổ
Đám mây buồn tan tác hững hờ trôi

Phượng nhạt phai hình bóng của một thời
Ve  rền rĩ giờ cũng đành lặng tiếng
Hạ ruổi rong tận chân trời góc biển
Chỉ mình ta đi đón buổi thu về !





05 tháng 7, 2014

TƠ VƯƠNG




Nhẹ vuốt cho suôn mái tóc dài
Rối bời xơ xác bởi vì ai ?
Lê thê đêm hạ trâm lười giắt
Dằng dặc chiều thu lược biếng cài
Phượng vắng loan xa lòng áo não
Sông sâu núi thẳm dạ u hoài
Tơ vương mấy nẻo chừng tan tác
Gối mộng vơi đầy cuộc tỉnh say



04 tháng 7, 2014

LẬN ĐẬN THÂN CÒ




Theo mẹ ra ruộng muối mấy hôm nay
Con mới biết bao nhiêu là cực nhọc
Thức dậy sớm khi mọi người ngon giấc
Đôi vai gầy trĩu nặng với gánh quang

Cả một đời mẹ vất vả lo toan
Ba mất sớm, tuổi xuân giờ héo úa
Trời chang chang biển nắng vàng rực lửa
Mẹ khom lưng bước từng bước nặng nề

Hạt muối long lanh giữa buổi trưa hè
Mồ hôi mẹ tuôn như dòng thác đổ
Cuộc đời mẹ sao ngập tràn gian khổ
Lận đận thân cò một nắng hai sương

Nói làm sao cho hết nghĩa yêu thương
Nhìn dáng mẹ liêu xiêu ngoài nắng cháy
Nước mắt con cứ mặc tình tuôn chảy
Mong lớn khôn san sẻ bớt nhọc nhằn

Gánh muối từng ngày đắp đổi miếng ăn
Vai kĩu kịt , áo bạc màu lam lũ
Mùa qua mùa vượt thác ngàn bão tố
Con nghẹn ngào gọi khẽ : “ Mẹ yêu ơi ! “



GỌI NẮNG




Nắng ơi, dịu lại đi !
Bớt dần cơn oi bức
Mẹ đang ngồi ở trước
Chẳng chút bóng mát nào

Giờ mẹ rất lo âu
Con đi thi đại học
Thương mẹ sao muốn khóc
Ơn mẹ tựa biển trời

Bố công tác đảo khơi
Trùng trùng cơn sóng vỗ
Giặc thù vẫn còn đó
Đêm ngày chẳng bình an

Thương bố mẹ vô vàn
Con sẽ luôn cố gắng
Lời bố mẹ căn dặn
Phải  học hành thật chăm

Vượt qua mọi khó khăn
Làm bài thi thật tốt
Đạt được niềm mơ ước
Tương lai rực rỡ chào

Nắng ơi, dịu lại nào !
Bố ngoài khơi giữ nước
Mẹ đang chờ phía trước
Con an tâm làm bài !



MƯA HẠ




Cơn mưa vừa mới ghé ngang
Giăng giăng mây chiều tím ngắt
Hoàng hôn phủ đầy môi mắt
Không dưng ngấn lệ nhạt nhòa

Bao lâu rồi chẳng phôi pha
Gọi tên người cùng nỗi nhớ
Cơn mưa vẫn buồn muôn thuở
Ngoài kia bong bóng phập phồng

Mưa rơi từng giọt thơm nồng
Kỷ niệm tràn về thổn thức
Áo mỏng giờ đây thấm ướt
Vòng tay che chắn nay đâu ?

Mưa rơi thêm nỗi âu sầu
Cánh chim vẫn còn lẩn khuất
Xa xôi núi rừng giăng mắc
Nhớ nhung lối cũ tìm về…





03 tháng 7, 2014

HẠ ƠI , CHỞ GIÙM TÔI !




Hạ ơi, chở giùm tôi
Bao nhiêu lời thương nhớ
Mối ưu tư trăn trở
Nỗi nghiệt ngã không rời

Hạ ơi, chở giùm tôi
Tiếng u hoài đau đáu
Khúc hương thầm ẩn giấu
Tiếng gọi nào chơi vơi

Hạ ơi, chở giùm tôi
Bao ngổn ngang lắng đọng
Đam mê và khát vọng
Chuỗi ngày tháng đơn côi

Hạ ơi, chở giùm tôi
Tiếng khóc cười một thuở
Cả vần thơ nức nở
Mang bỏ ngoài biển khơi





BIỂN VÀ TÌNH YÊU




Có bao giờ thôi sóng vỗ không anh ?
Khi ngoài khơi biển mịt mù thăm thẳm
Cả ngày đêm dỗ dành bờ cát trắng
Lời thì thầm âu yếm mãi không nguôi

Có không anh biển tắt lịm nụ cười ?
Câu nức nở nghẹn ngào đầy chua xót
Như buổi sáng chim trên cành ngừng hót
Như cuộc tình trắc trở của hai ta

Anh trách em luôn hờ hững cách xa
Luôn giấu mặt và làm nguời cam chịu
Vẫn là em áng mây trời hiền dịu
Nhìn cuộc đời với ánh mắt bao dung

Tình yêu anh là biển lớn trập trùng
Luôn che chở trước ngàn cơn bão tố
Biển xanh ngắt vẫn muôn đời sóng vỗ
Em yên lòng trước dào dạt yêu thương

Dù cách xa mỗi đứa một con đường
Nhưng lòng vẫn nghĩ về nhau mãi mãi
Vần thơ ơi , đừng lạnh lùng tê tái !
Bởi biển khơi luôn thắm đậm ân tình



CHIA TAY THÁNG SÁU




Đi lang thang trong chập choạng hoàng hôn
Chiều tháng sáu ta nói lời đưa tiễn
Người xa vắng tàu chưa về cập bến
Khoảng trời xanh bóng tối đã ngập tràn

Ta đi tìm từ một thuở hồng hoang
Tình sót lại của một ngày tháng sáu
Không còn gì ngoài bước chân lạc dấu
Nỗi ngỡ ngàng đánh mất cả tuổi tên

Cơn mưa chiều xin hãy giúp lãng quên
Bao ký ức nhọc nhằn ngày tháng cũ
Đóa bằng lăng dưới mưa tàn cánh rũ
Lá trải đầy trên lối cỏ hoang sơ

Ta một mình với đầy nỗi trầm tư
Chia tay nhé những muộn phiền đau đáu
Gởi cơn mưa lời tạ từ tháng sáu
Tình khúc buồn tím thẫm cả hồn thơ


02 tháng 7, 2014

MƯA KHUYA



Mưa nửa đêm làm đánh thức cơn mơ
Ta trở dậy nghe tự tình của gió
Đứng lặng ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ
Ánh đèn khuya chập choạng khuất sau rèm

Không gì buồn bằng mưa lúc nửa đêm
Tiếng tí tách rơi đều trên mái ngói
Khoảng sân rộng phủ ngập tràn bóng tối
Ta thoảng nghe hơi lạnh buốt vai gầy

Một chút buồn nặng trĩu xuống bờ vai
Câu hờn trách cho tim sầu héo hắt
Nghĩ làm chi lời đãi bôi đắng chát
Cho nỗi lòng cứ quay quắt trở trăn

Hãy lãng quên mối tình đã xa xăm
Thôi chôn kín kỷ niệm hồng vụng dại
Cười lên đi xóa nỗi buồn tê tái
Đón bình minh rạng rỡ phía chân trời