30 tháng 9, 2018

GIÃ BIỆT ẢO HƯ








Bao lâu rồi đắm chìm trong buồn bã
Vần thơ sầu lã chã giọt lệ tuôn
Hứa với thơ từ nay sẽ không buồn
Tựa vào thơ tưởng bờ vai vững chắc

Mùa thu về ngạt ngào hương trời đất
Ngắm lá vàng tan tác rụng bên song
Xuống phố cùng thơ mỏng mảnh áo lụa hồng
Chân e ấp đôi hài thêu loan phượng

Gởi gió mây mối tình thơ vay mượn
Đã một thời khờ dại trót vấn vương
Thôi xa rồi chuyện cổ tích hoang đường
Xin giã biệt mảng chập chờn hư ảo










29 tháng 9, 2018

MÙA THU KHÔNG ANH







Mùa thu này không anh
Đất trời như tan chảy
Còn em sầu khắc khoải
Môi héo hắt nụ cười

Mùa thu này chơi vơi
Áng mây bay cô độc
Em vừa đi vừa khóc
Nhớ mãi một tên người

Mùa thu… Mùa thu ơi!
Ngổn ngang bao kỷ niệm
Của một thời áo tím
Giờ vuột khỏi tầm tay

Hạnh phúc như khói mây
Buổi hoàng hôn lịm tắt
Nỗi tủi hờn cúi mặt
Anh xa cách nghìn trùng

Nước mắt chợt rưng rưng
Gọi tên người khe khẽ
Bên ốc đảo quạnh quẽ
Ngâm nga khúc đoạn trường









LỤC BÁT VÔ ƯU






Chắt chiu từng chút sát na
Giũ cho sạch hết Ta bà nhiễu nhương

Bụi mù nở đóa vô thường
Sá gì yêu ghét đoạn trường bi ai

Thành tâm quỳ trước Phật đài
Câu kinh tiếng kệ tháng ngày vô ưu

Chẳng còn chi để luyến lưu
Níu mây tựa gió buông điều thị phi

Thong dong từng bước chân đi
Hương sen ngan ngát thầm thì tiếng thơ











BUÔNG







Bao lâu
chìm đắm cơn mê
Giật mình…
trước mắt bộn bề ngổn ngang

Tiếc cho hai chữ đá vàng
Vuột tay…
để lại bẽ bàng hồn thơ

Quên câu nhân thế hững hờ
Quên đi ngày tháng
dại khờ xa xăm

Đêm thu
chan chứa ánh rằm
Vọng mây
thưởng nguyệt
thăng trầm sá chi!











28 tháng 9, 2018

QUA CẦU BẠC PHẬN







Qua cầu bạc phận
Đánh mất nụ cười
Hồn thơ trắc ẩn
U hoài giọt rơi

Qua cầu bạc phận
Chân bước lạc loài
Dòng chảy sân hận
Nghèn nghẹn bi ai

Qua cầu bạc phận
Đớn đau kiếp tằm
Lỡ làng thân nhộng
Mỏi mòn trăm năm

Qua cầu bạc phận
Xa rồi mộng mơ
Chuỗi ngày lận đận
Chẳng thấy bến bờ

Thiên thu đá tạc
Ghi rõ căn phần
Sầu chi quay quắt
Chỉ là phù vân







27 tháng 9, 2018

TỨ THƠ VỀ THẤM ĐẪM MEN CAY







Sao tự dưng hồn phách bỗng chơi vơi
Cũng quán cà phê thường ngày vẫn ghé
Chiếc bàn đá… ghế ngồi đơn lẻ
Và không gian quạnh quẽ đến nao lòng!

Mới giữa thu bấc đã nhuốm hơi đông
Chiếc áo mỏng không ngăn niềm tê tái
Giọt sóng sánh trôi qua miền hoang hoải
Chợt nhớ về mảng ký ức xa xăm

Tô hồng chi hai chữ trăm năm?
Để vấp phải tơ vương!
Để tim hoài loạn nhịp!
Trước cuộc đời ta vô cùng tội nghiệp
Cứ đắm đắm mê mê như đứa trẻ dại khờ

Cho đến khi sực tỉnh cơn mơ
Bước ra khỏi vũng mịt mờ sương khói
Thẫn thờ ngồi độc thoại
Ta nghẹn ngào tiếc nuối tháng ngày qua

Đứng soi gương nước mắt chảy nhạt nhòa
Chẳng lẽ là ta – nỗi buồn trĩu nặng?
Đứng lên đi!... Quên mọi điều đen trắng!
Hãy bỏ buông hai chữ ngày xưa!

Ly cà phê đắng ngắt buổi giao mùa
Chút cặn đường chưa tan nằm trơ trọi
Giống như ta - con mèo gầy ốm đói
Muốn thét gào thoát khỏi trùng vây

Tứ thơ về thấm đẫm men cay…








HẠNH PHÚC MỈM CƯỜI







Buổi sáng trời đầy mây giăng
Đạp xe lang thang xuống phố
Hoa tím bằng lăng nở rộ
Xôn xao cơn gió thoảng về

Màu hoa một thuở say mê
Đã từng hẹn thề son sắt
Nhớ chi nồng nàn ánh mắt
Cung tơ dìu dặt êm đềm

Mùa thu sợi nắng dịu hiền
Mơn man lên bờ vai nhỏ
Tóc rối ngượng ngùng mắc cỡ
Nụ hôn bỡ ngỡ đầu đời

Đâu đây lẩn khuất tên người
Quá khứ như màn sương mỏng
Làm sao nhạt nhòa giấc mộng
Trăm năm tưởng vọng không rời?

Mùa thu vàng lá rụng rơi
Gió mây mỉm cười hạnh phúc
Tứ thơ rộn ràng giấy mực
Vòng xe háo hức trên đường













26 tháng 9, 2018

CHÚT DỊU DÀNG THU













CHỜ EM VỀ NHÉ DÃ QUỲ ƠI!

















CHÌM VỚI MUÔN TRÙNG














BÊN THU GIẤU NÉT U HOÀI















BĂN KHOĂN















ÁO TÍM MÙA THU
















ÁNG MÂY BUỒN TÍM NGẮT NHỚ THIÊN THU















CÓ ANH RỒI NGÀY THÁNG ĐẸP NHƯ TRANH
















MÙA THU VỀ...

















CÓ ANH RỒI...















25 tháng 9, 2018

MƠ CHI MỘT CHÚT HƯƠNG THẦM








Còn đâu ngày tháng ngọc ngà
Chợt nghe tiếc nuối vỡ òa niềm đau
Trách con tạo khéo cơ cầu
Vắng loan xa phượng vần câu nhạt nhòa

Giờ đây gãy vụn khúc ca
Cung thương cung oán sao da diết buồn
Chiều thu ngồi ngắm mưa tuôn
Để cho nỗi nhớ xuôi nguồn trở trăn

Hồn thơ chìm đắm băn khoăn
Trăm năm và cả vạn lần trăm năm
Mơ chi một chút hương thầm
Tái sinh lại thuở ánh rằm nợ duyên












VỌNG







Hừng hực đất
Hừng hực trời

Chiêng khua
trống gióng
vọng
lời tiền nhân

Vươn vai Phù Đổng
xa
gần

Muôn lòng như một
xoay vần
càn khôn










ÔM TRĂNG HỒN MÃI NỔI CHÌM






Nửa khuya trăng rụng xuống cầu
Ngỡ ngàng chẳng lẽ mùa ngâu vẫn còn?
Với tay vớt mảnh trăng non
Sắc vàng phai nhạt giấc mòn mỏi thu

Lối qua mờ mịt sương mù
Gió mây biền biệt lời ru xé lòng
Tưởng rằng trời đã sang đông
Se se cơn bấc chạy vòng quanh đây

Niềm riêng trăn trở tháng ngày
Chập chờn mộng mị phủ đầy bóng đêm
Ôm trăng hồn mãi nổi chìm
Tứ thơ biền biệt bên rèm đợi mong











24 tháng 9, 2018

MÙA THU VỀ TÌM LẠI NIỀM VUI








Anh chẳng biết làm thơ
Lại yêu nhầm cô nhà thơ lãng mạn
Trái tim anh đau nhừ theo năm tháng
Khi nhìn em vật vã khóc than

Nhiều lúc em nước mắt mãi tuôn tràn
Bởi nông nổi thương vay khóc mướn
Sợi nhọc nhằn ngổn ngang tơ vướng
Cứ làm em ngồi đứng không yên

Mong sao em - áng mây tím dịu hiền
Ngày thong thả dạo chơi cùng nắng gió
Chiều mơ màng tựa song thưa bỏ ngỏ
Lãng quên đi loang lổ mảng tường rêu

Em hãy là cô công chúa yêu kiều
Hai bím tóc kết hoa làm vương miện
Anh chỉ thích má lúm cười mim mím
Khoe chiếc đồng tiền nặng nợ giàu duyên

Anh chỉ là giáo viên
Một đời say sưa trên bục giảng
Đêm từng đêm miệt mài trang giáo án
Đâu có thơ tình để xướng họa cùng em

Anh thầm mong em có cuộc sống êm đềm
Bỏ buông đi những chán chường hư ảo
Bỏ buông đi lời ngọt ngào chim sáo
Nhớ cho rằng toàn nhạt nhẽo đãi bôi

Anh ước mơ em tươi tắn nụ cười
Thôi nước mắt long lanh buồn bã
Khoác áo hoàng hoa… điểm hồng đôi má
Tô chút son môi… hạnh phúc rạng ngời

Mùa thu về tìm lại niềm vui…






CÓ ANH RỒI BUỒN BÃ HÓA NIỀM VUI!







Bởi anh là giáo viên
Suốt ngày miệt mài bên bảng đen và giáo án
Tóc anh bạc dần theo năm tháng
Hay tại vì bụi phấn trắng rớt rơi?

Nhiều khi em buồn khóc chơi vơi
Mượn câu chữ trải niềm tâm sự
Lắm nhọc nhằn… lắm thác ghềnh bão dữ…
Vậy mà anh cứ giả bộ làm thinh!

Muốn giận anh nhưng lòng cứ dỗ dành
Làm thầy giáo tính tình anh khô khốc
Quen hò hét học trò!… Còn đâu lời êm đềm ngà ngọc
Để động viên, khen ngợi áng thơ tình?

Anh chẳng thèm khen bím tóc em xinh
Chiếc băng đô màu tím nhiều mơ mộng
Quanh quẩn bên anh là phép nhân chia trừ cộng
Bài tập làm văn chán ngán không rời

Muốn hờn anh nhưng chỉ được chút thôi
Nụ cười anh sao nồng nàn chi lạ!
Em vụt quên đi bản ngã
Có anh rồi buồn bã hóa niềm vui!











20 tháng 9, 2018

CHỈ CÒN TA VÀ THƠ











Hạnh phúc 
như nước tràn bờ
Cớ chi ngồi trách 
hững hờ thế nhân?

Lặng thinh 
qua cõi hồng trần
Cùng thơ rong ruổi 
xa gần 
đó đây

Sáng thu 
cảm xúc dâng đầy
Quên đi 
bao nỗi đắng cay xót lòng!











14 tháng 9, 2018

QUÊN








Lật vội trang thơ cũ
Thấy con chữ nhạt nhòa
Nhắc làm chi quá khứ
Để tủi hờn xót xa

Tội cho thơ ngờ nghệch
Cứ nông nổi đợi chờ
Trước tình người bạc thếch
Vẫn cứ hoài mộng mơ

Quên mùa thu kỉ niệm
Quên rộn rã vui mừng
Quên một thời áo tím
Quên giọt sầu rưng rưng

Quên mưa nguồn chớp bể
Quên hết những dại khờ
Hãy lau khô mắt lệ
Hong ấm lại vần thơ!










DẠO DƯỚI TRỜI THU







Sáng đi dạo
dưới trời thu
Gió nhè nhẹ
vạt sương mù vướng chân

Nghe hồn
thoáng chút bâng khuâng
Tinh khôi áo lụa
trong ngần sắc mây

Nụ cười đánh mất
bao ngày
Không dưng tìm được
ngập đầy vấn vương

Rộn ràng
hoa cỏ ven đường
Xôn xao cổ tích
yêu thương gọi về











GIÁC







Lần xâu
chuỗi hạt bồ đề
Dẫn tâm thoát khỏi
bờ mê
lạc lầm

Vô thường
nào tính trăm năm
Thoát
vòng phiền não
lâm râm
nguyện cầu

Mặc đời
oan trái bể dâu
Mặc người
lòng dạ nông sâu…
Chẳng màng!

Thời kinh Bát Nhã
ngân vang
Quên câu đen trắng
bẽ bàng tình thơ!








ĐÊM NẰM NGHE GIÓ KHÓC







Đêm nằm nghe gió khóc
Nhớ lăng tẩm đền đài
Nhớ tiền nhân bất khuất
Chí Phù Đổng vươn vai

Đêm nằm nghe gió khóc
Nhớ lịch sử hào hùng
Trước hận thù chất ngất
Vẫn bền dạ kiên trung

Đêm nằm nghe gió khóc
Nhớ lời hịch tiến công
Nhớ mãi bài Tập đọc
Ngợi ca giống Lạc Hồng

Đêm nằm nghe gió khóc
Thương Tổ quốc thắt lòng
Tre vừa tàn măng mọc
Cùng giữ gìn núi sông

Đêm nằm nghe gió khóc
Bão táp mãi điên cuồng
Mùa thu sao trở bấc
Cày nát mảnh quê hương?











NGỠ NGÀNG







Ngày về trong lặng lẽ
Sa mạc buồn thênh thang
Trôi qua miền dâu bể
Chợt thấy lòng ngổn ngang

Ngày về trong hờn tủi
Kiếp còng vó cô đơn
Bên biển xanh ngóng núi
Lòng sầu càng sầu hơn

Ngày về trong mờ mịt
Đường tương lai xa vời
Giữa hoàng hôn tĩnh mịch
Nhạn lạc bầy chơi vơi

Ngày về trong buồn bã
Hớp ngụm đắng buốt lòng
Ngoài kia tàn lửa hạ
Thu cũng vừa mênh mông

Nỗi niềm riêng lắng đọng
Ngày về thêm ngỡ ngàng
Hồn thơ hoài tưởng vọng
Kỉ niệm hồng miên man










LỤC BÁT YÊU THƯƠNG






Giơ tay
níu sợi tơ vàng
Bình minh thức giấc
giữa ngàn yêu thương

Đạp xe
giong ruổi phố phường
Nghe câu hạnh phúc
vấn vương
theo về

Thơ vần
chợt tỉnh cơn mê
Qua ngày giông bão
tràn trề nắng thu











13 tháng 9, 2018

TẦM TÃ MƯA ĐÊM








Đêm trở về trong tầm tã mưa rơi
Tiếng tí tách thêm ngập tràn nỗi nhớ
Mảng ký ức rêu phong giờ loang lổ
Ngọn đèn mờ hiu hắt xóa cơn mê

Nghe cô đơn buốt giá tận bốn bề
Phía song thưa tấm rèm mong manh quá
Che không hết niềm quắt quay buồn bã
Trước cuộc đời lắm nghiệt ngã bão giông

Mưa mãi rơi quặn thắt cả cõi lòng
Mới giữa thu mà trời đầy hơi bấc
Phút tĩnh lặng tên người nào lẩn khuất
Để nhọc nhằn hồn phách mãi lao đao








12 tháng 9, 2018

VU VƠ LỤC BÁT







Tứ bề
gươm giáo 
bủa vây
Câu thơ gãy vụn
giữa ngày nắng lên

Ngoài kia
vực thẳm chênh vênh
Ta ngu ngơ
trước 
mông mênh cuộc đời

Gọi tên 
nỗi nhớ khôn nguôi
Trắng tay
trắng cả góc trời 
yêu thương










CÂU THƠ THỨC GIẤC








Giữa đêm trường câu thơ thức giấc
Viết gì đây?... Lăng tẩm đền đài?
Viết gì đây?... Cuộc tình đã mất?
Gió bên rèm ngào ngạt đưa hương

Giữa đêm trường câu thơ thức giấc
Giấy bút như chờ sẵn bên đời
Viết gì đây?... Trăng khuya vằng vặc
Chút sắc vàng qua cửa rụng rơi

Giữa đêm trường câu thơ thức giấc
Viết gì đây?... Ngày cũ xa rồi!
Những ân tình một thời phai nhạt
Nghĩ làm gì sầu rũ mắt môi!

Giữa đêm trường câu thơ tủi phận
Nằm lặng im chẳng tiếng nói cười
Thôi ngủ đi!... Mai ngày nắng rạng
Hai đứa mình giong ruổi dạo chơi!













11 tháng 9, 2018

CHIỀU THU






Chiều thu
đầy nỗi chán chường
Áo hoa
dạo khắp phố phường
đông vui

Còn ta
sao mãi ngậm ngùi
Hồn thơ mòn mỏi
ngủ vùi giỏ xe

Gió mây
nằm đợi bên hè
Hoàng hôn dày đặc
trăng
le lói về










CHẠNG VẠNG BÓNG CHIỀU







Không có gì để người mãi phân vân
Cửa không khép… lời cuối cùng đã nói
Người hãy bước… đâu cần chi phải vội
Cứ quay lưng đừng thương cảm tội tình

Dẫu biết rằng hồn thơ rất mỏng manh
Đường tương lai sẽ gặp đầy bất trắc
Sỏi đá… gai chông… trắng đen hai mặt
Vây hãm quanh ta bốn hướng mịt mùng

Cánh cửa đời lạ lẫm phía mông lung
Đành thả tay mỗi người đi một ngả
Duyên đã tận… tựa mùa thu thay lá
Sắc héo tàn theo làn gió rụng rơi

Người hãy đi… niềm hạnh phúc gọi mời
Cửa mở rộng… ngoài kia đầy ánh sáng
Mặc kệ ta bên bóng chiều chạng vạng
Ngắm mây trời quên lãng chuyện ngày xưa











10 tháng 9, 2018

TÌM LẠI AN NHIÊN








Chắc trăng buồn lắm hay sao
Xiêm y phai nhạt má đào kém tươi
Trách chi đêm tối ba mươi
Nguyệt tận giấu mất nụ cười liêu trai

Còn ta trĩu nặng u hoài
Âm thầm ốc đảo tháng ngày vô ngôn
Thả vần thơ… khép tủi hờn
Rộn ràng con chữ quên cơn não phiền

Tựa câu thiền định gieo duyên
Tâm vui tìm lại an nhiên cuối đời









BÂNG KHUÂNG







Cuối chiều ngược gió lang thang
Vòng xe chầm chậm giữa ngàn sắc mây

Lá vàng trước gió nhẹ bay
Mơn man tóc rối… bờ vai… ngập ngừng

Chợt nghe hồn thoáng bâng khuâng
Nhớ mùa thu trước rộn ràng trúc mai

Hình như dìu dịu heo may
Quẩn quanh bên chiếc áo dài lụa thơm

Thi tứ đâu đó chập chờn
Vội vàng giữ lấy kẻo hờn trách thơ











CẢM XÚC SÁNG THU








Buổi sáng mùa thu với ngập tràn cảm xúc. Như mọi ngày, tôi đi bộ dọc bờ sông. Nước đang trở ròng, những đám lục bình hoa tim tím xuôi dòng đổ ra ngoài sông cái. Gió từ mé sông thổi vào mát rượi. Hít một hơi dài cho đầy lồng ngực rồi nhè nhẹ thở ra, tôi cảm thấy hai lá phổi căng đầy mạch sống, tưởng chừng trong suốt dù tôi đã trải qua mấy mươi năm làm bạn với phấn trắng bảng đen. Còn con tim bệnh hoạn của tôi lại ngoan ngoãn gõ từng nhịp thật đều, thật êm ái, hiền hòa… cơ hồ như tôi chưa từng là bệnh nhân đã nhiều cơn ngưng tim ngưng thở của Viện Tim cách đây hơn chục năm.
Hai bên ven đường, hàng cây bằng lăng đang độ lớn, nghiêng ngả trước gió. Màu hoa tím thật dịu dàng đập vào mắt tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại yêu màu tím lạ lùng. Ngày xưa đi dạy, tôi hay mặc áo dài màu tím. Có lẽ vì thế mà cuộc đời tôi lúc nào cũng u sầu, buồn bã. Màu tim tím của hoa lục bình, màu tím đậm hơn của bằng lăng làm tôi chợt nhớ đến lời hát “Ngày xưa xa xôi em rất yêu màu tím…Từ khi yêu anh, anh bắt xa màu tím…”. Thật giống tâm trạng của cô gái trong tình khúc vượt thời gian, người ấy của tôi cũng bảo tôi đừng nên mặc màu áo tím buồn ảm đạm. Anh thích tôi mặc chiếc áo dài xanh biển tươi tắn, đầy hy vọng cho tương lai. Bản thân tôi không bao giờ thích màu xanh nước biển dù tôi yêu biển ghê lắm…
Màu tím mơ màng của hoa làm tôi nhớ đến Anh, đến màu xanh của biển, đến trường Đại học La Trobe, thành phố Melbourne và giấc mộng trăm năm… đã xa vời vợi. Cảm xúc ùa về…cùng nỗi nhớ trào dâng…













09 tháng 9, 2018

NGỘ







Xòe tay 
đã mấy mùa trăng
Ân tình trôi dạt 
vĩnh hằng 
xót xa

Lời kinh tiếng kệ 
ngân nga
Mấy thời nhật tụng 
Ta bà sớm hôm

Vô minh 
vực thẳm đen ngòm
Tựa 
Tứ Diệu Đế 
hương thơm ngạt ngào

Ngày 
nghe chim hót trên cao
Đêm về 
ngủ dưới trăng sao 
yên bình

Ngại gì 
hai chữ nhục vinh
Dặm trường thiên lý
một mình ruổi rong










VẦNG TRĂNG ĐÂU PHẢI NGÀY XƯA








Vầng trăng
đâu phải ngày xưa
Lạnh lùng.
Phai nhạt.
Ngỡ vừa lâm chung

Đem khâm liệm
cõi mịt mùng
Hồn
như quặn thắt
tận cùng nỗi đau

Đã từng
bùi ngọt bên nhau
Giờ đây khuất bóng
nghẹn ngào
gọi tên








:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.