30 tháng 4, 2018

NỐT LẶNG NÀO RƠI XUỐNG KHOẢNG MÔNG LUNG







Phải chăng lần cuối gọi tên nhau
Ta đứng ở chênh vênh nơi mép vực?
Để tháng ngày đắm chìm trong day dứt
Gặp gỡ chi rồi ngoảnh mặt lạnh lùng!

Bởi tại ai để xa cách nghìn trùng
Bởi tại ai để chia loan rẽ phượng
Phía ngược dòng làm sao ngăn gió chướng
Theo mưa về giữa mùa hạ nắng nôi?

Ta đã quen... hai tiếng đơn côi
Con dốc đứng sáng chiều qua mấy bận
Làm bạn với lung linh ngàn hoa nắng
Cũng lắm khi thấy hạnh phúc tột cùng!

Hạ mơ màng ngắm xác phượng rưng rưng
Ta chợt nghe vọng âm từ xa thẳm
Khúc nhạc tình một thuở nào say đắm
Thoảng bên tai giọng da diết não nùng

Nốt lặng nào rơi xuống khoảng mông lung!…









KHÉP LẠI LÃNG QUÊN









Sáng nay ghé lại vườn thơ
Cảm xúc bay bổng đợi chờ còn đâu!

Chỉ toàn lau lách nhạt màu
Bến xưa quạnh vắng u sầu thở than

Tim nghe lỗi nhịp ngỡ ngàng
Hồn thơ nhẹ hẫng bàng hoàng gọi tên

Thôi về khép lại lãng quên
Một thời ngà ngọc bồng bềnh khúc ru

Xa rồi hạnh ngộ mùa thu
Xa rồi hai chữ ảo hư đắng lòng!







29 tháng 4, 2018

VU VƠ SÁU TÁM







Lật tờ sinh tử ra xem
Trùng vây giăng bủa rối ren mọi bề

Đường đời cũng lắm nhiêu khê
Chênh vênh vách núi ủ ê cõi lòng

Đi từ nắng hạ mưa đông
Sương thu mờ mịt trắng đồng tiết xuân

Ruổi rong bát ngát thơ vần
Lên non xuống biển đâu ngần ngại chi!

Tự thân còn lại những gì?
Vô thường vẫy gọi… đến… đi… nhạt nhòa!










KHÉP






Thôi về khép nỗi sầu tư
Giấu che cho hết ảo hư tháng ngày
Tội thơ vận mãi đắng cay
Con chữ u hoài than thở triền miên

Thôi về khép cả ưu phiền
Thị phi sân hận gởi miền lãng quên
Tựa nơi bờ giác bình yên
Câu kinh tiếng kệ an nhiên giữa đời

Thôi về khép giọt lệ rơi
Soi rọi bầu trời tìm lại chính ta
Sáng chiều ốc đảo vào ra
Buông vần nhả chữ diết da ân tình








28 tháng 4, 2018

CŨNG TẠI CÁI NGÃ TƯ







Cũng chỉ vì đăm đắm cơn mê
Cái ngã tư làm mình lạc lối
Đứng bên này nhìn bên kia vời vợi
Khản giọng kêu nhưng mất biệt nhau rồi!

Vũ trụ quay cuồng trước cuộc vần xoay
Ta ngẩn ngơ giữa rừng người xa lạ
Muốn thét lên thả trôi buồn bã
Mặt trời hồng le lói sợi từ ly

Cái ngã tư định mệnh cứ lầm lì
Muốn hỏi tội cho tan bao phiền muộn
Tại vì ai che mịt mờ bốn hướng
Phượng cách loan chia rười rượi tấc lòng?

Ngổn ngang đời đâu phải bởi dòng sông
Ta ngược gió để giờ sầu lặng lẽ
Cứ khóc đi … nhạt phai màu dâu bể
Cô đơn nhìn lửa hạ bước qua hiên!









26 tháng 4, 2018

LỤC BÁT PHÔI PHAI






Vừa rơi rụng 
cánh hướng dương
Xót xa chi bấy 
con đường tử sinh

Nợ đời 
một kiếp phiêu linh
Cuộc vô thường ấy 
muôn nghìn rối ren

Gió ngang 
lay động cánh rèm
Trong cơn huyễn mộng 
ngọn đèn hắt hiu

Ngủ đi 
đã tắt ánh chiều
Bước chân nhẹ hẫng 
trăm điều phôi phai









KHÓC NGUYỄN HƯỚNG DƯƠNG







Nghe em về với trời mây
Rưng rưng nước mắt đắng cay cõi lòng
Mặt trời chói lọi bên sông
Ướp hình hài ấy giữa dòng từ bi

Em về rồi lại ra đi
Tiễn em hương khói thầm thì gọi tên
Ngàn năm tôi mãi không quên
Cuộc đời lận đận gập ghềnh của em

Lời ca giọng nói êm đềm
Khắc sâu vào tận con tim bao người
Yêu thương xin gửi đôi lời
Thiên thu vẫn mãi rạng ngời Hướng Dương!










25 tháng 4, 2018

TA ĐỢI CHỜ AI?






Ta đợi chờ ai
Từ đêm đông giá
Trăng rụng u hoài
Đến ngày lửa hạ?

Ta đợi chờ ai
Lối xưa rêu phủ
Bước chân lạc loài
Mưa nguồn thác lũ?

Ta đợi chờ ai
Trăm năm mỏi mắt
Tóc buồn nhạt phai
Tim sầu quặn thắt?

Đợi ai chờ ai
Thiên thu đá tạc?
Thăm thẳm đường dài
Liêu xiêu dáng hạc!








22 tháng 4, 2018

NỖI NIỀM ĐÊM MƯA







Nằm nghe mưa rả rích
Giấc ngủ chơi trốn tìm
Tận thiên hà mờ mịt
Chỉ toàn là bóng đêm

Ngọn đèn khuya vàng vọt
Thêm lạnh lẽo gian phòng
Bài thơ tình nắn nót
Mấy ngày vẫn chưa xong

Giấy bút buồn hiu hắt
Cúi mặt giấu tủi hờn
Tứ thơ giờ lẩn khuất
Bên góc trời cô đơn

Trong nhạt nhòa vũng tối
Nghe trĩu nặng u sầu
Con chữ như lạc lối
Thơ viết chẳng thành câu







LÀM SAO QUÊN?





Làm sao quên?
Làm sao quên cho được!
Tháng hạ về pha lẫn chút đắng cay
Áo hoàng hoa rạng rỡ buổi sáng ngày
Mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc

Chỉ thoáng chốc bao tin yêu tắt vụt
Con tim gầy quặn thắt nỗi niềm đau
Chợt ngẩn ngơ thời gian đã úa màu
Nụ cười tươi nay hóa thành tiếng nấc

Làm sao quên?
Nhận ra từ góc khuất…
Chữ ân tình một thuở đã phôi phai
Bởi tại ai… mùa hạ lắm u hoài?
Hay tại nắng… là nguồn cơn rạn vỡ?

Làm sao quên?
Cánh phượng hồng bỡ ngỡ…
Giữa khung trời đầy ắp kỷ niệm xưa
Để giờ đây rưng rức buổi giao mùa 
Nghe trăn trở... lời vô tình chim sáo!








21 tháng 4, 2018

ĐỪNG ĐỂ THƠ ĐAU!







Cứ nghĩ rằng buồn tìm đến với thơ
Giờ mới biết mình quả là ngộ nhận
Nỗi buồn không vơi mà luôn quanh quẩn
Câu chữ đa đoan trĩu nặng u hoài

Thơ đã từng chịu ngậm đắng nuốt cay
Tháng ngày dài trở trăn quay quắt
Cứ tin tưởng hư ảo là có thật
Để cuối cùng giành lấy nỗi thiệt thua

Tội cho thơ khi thiên hạ trêu đùa
Để lắm phen thơ tủi hờn uất nghẹn
Đừng để thơ đau!…
Quên lời ước hẹn!…
Dắt thơ xa khỏi chốn lụy phiền

Ốc đảo yên bình…
Dệt khúc uyên nguyên!…










MAI EM VỀ VỚI NGƯỜI TA









Có phải là anh?
Có phải là anh?
Đã lâu rồi biền biệt
Cánh thiên di lượn lờ trong bão tuyết
Lại trở về giữa nghiệt ngã mưa giông

Ngày mai!…
Ngày mai em cất bước theo chồng
Chuyện thuở xưa chìm vào dĩ vãng
Em đã mỏi mòn bao năm tháng
Chờ đợi bóng người đi!


Thời gian ghé qua cửa thầm thì
Chim vút bay về phương trời vô định
Em âu sầu câm nín
Cúi mặt khóc thầm chẳng dám tỏ cùng ai

Héo úa tuổi xuân…trĩu nặng u hoài
Thôi nhắm mắt quên ngọc ngà kỷ niệm
Đừng trách hờn mùa thu áo tím
Quá vô tình ngoảnh mặt lạ xa

Mai em về với người ta
Áo đỏ cô dâu môi hồng má phấn
Bỏ lại phía sau mối tình lận đận
Anh hãy nâng ly rượu chúc mừng

Dẫu biết rằng nước mắt rưng rưng!








18 tháng 4, 2018

NHỚ VỀ SƯ PHẠM






Lần đầu vào Sư Phạm
Chân bước nhẹ ngập ngừng
Tường vôi màu hồng thắm
Chợt thấy lòng bâng khuâng

Từng khuôn mặt măng sữa
Ngây thơ nét học trò
Ngước nhìn nhau bỡ ngỡ
Áo lụa trắng thơm tho

Môn học chừng lạ lẫm
Trang bị cho nghề thầy
Lời giảng còn văng vẳng
Bao năm rồi chưa phai

Làm sao quên cho được
Mái tóc bạc thầy cô
Đêm hằng đêm thao thức
Nghiệp dĩ kiếp đưa đò

Câu lương sư hưng quốc
Khắc ghi mãi đến giờ
Nghề thầy cao quý nhất
Dạy dỗ đàn em thơ









17 tháng 4, 2018

MONG HÃY MƯA RƠI







Trời buồn như muốn mưa
Mây xám về giăng phủ
Hạ đã bước sang mùa
Còn ta ngồi ủ rũ

Con chữ mãi trầm tư
Nằm lặng im không nói
Giấy mực cứ thẫn thờ
Một niềm đau nhoi nhói

Phía trước là vực sâu
Hiểm nguy luôn rình rập
Để thơ chẳng thắm màu
Niêm luật hoài va vấp

Quanh quẩn bước chân ta
Là gai chông đá sỏi
Là chán ngán phiền hà
Tháng ngày đầy mệt mỏi

Mong trời hãy mưa rơi
Trôi đi bao sầu muộn
Cho tâm nở nụ cười
Giữa bốn bề tơ vướng






NHẠT NHÒA BÓNG NẮNG






Cà phê một mình góc quán cũ thân quen
Lội về miền quá khứ
Có lắm khi vượt mưa cuồng bão dữ
Ta băng đồng ngược gió gọi tên ai

Chỉ có thăng hoa nào biết đến u hoài
Vòm trời hạ ngát xanh màu êm ả
Con tim dại khờ reo vui cùng hoa lá
Cho hồn thơ rộn rã buông vần

Đất và trời mê mải chuyện trăm năm
Niềm hạnh phúc ướp đầy trên câu chữ
Lãng đãng ca dao bốn mùa tình tự
Rồi một lần lạc bước bởi trùng vây

Cơn hồng thủy cuốn trôi… hoang phế tháng ngày
Cỏ cây trao nhau ánh nhìn lạ lẫm
Thành quách đền đài xa xôi vạn dặm
Chút ân tình cạn kiệt với thời gian

Dĩ vãng chôn vùi
Đời lật sang trang
Ly cà phê tưởng chừng thêm vị đắng
Khoảng thênh thang nhạt nhòa bóng nắng
Trời muốn đổ mưa… mây xám giăng đầy…











TỨ TUYỆT TRONG ĐÊM






Trắng đêm ngồi hoài niệm thiên thu
Nguyệt vắng sao xa tối mịt mù
Chập choạng ảnh hình nào lẩn khuất
Nghẹn lòng đau đáu khúc tương tư

Níu gió gọi mây… chỉ tủi hờn!
Thiên hà vời vợi… mãi cô đơn!
Giá như trời đất ngày tao ngộ
Đừng dệt trao nhau nửa phím đờn!

Nhắm mắt lãng quên một khoảng trời
Thuyền giờ biền biệt sóng xa khơi
Con tim khép lại mùa yêu cũ
Khép cả trang thơ vắng nụ cười!







16 tháng 4, 2018

BUỒN







Buồn chi
quặn thắt
cả tâm can

Câu chữ
lặng thinh
luống ngỡ ngàng

Muốn dệt vần thơ…
thơ chạy trốn

Giao mùa
hồn phách
mãi đi hoang










NIỀM VUI ÒA VỠ






Tập thơ LANG THANG CÙNG CON CHỮ vừa đến tay mình trưa nay. Thật là hạnh phúc!
Xin chia sẻ cùng các bạn!







15 tháng 4, 2018

CHỈ CÒN TA VÀ THƠ







Trong khi tập thơ thứ 15 LANG THANG CÙNG CON CHỮ đang trên đường từ HN vào BD, đêm qua mở Drive ra đếm thì thấy số bài thơ ở file Xuân 2018 lên đến con số 88 bài.
Điều này làm tôi cảm thấy vui ghê lắm. Sau thời gian dài giao lưu trên mạng ảo, tôi đã nhiều phen đối diện với bão lũ cuồng phong. Cũng rất nhiều lần, tôi chán nản xóa đi cả trăm bài thơ làm thơ phải buồn lòng không ít. Giờ giông bão đã qua, trắng đen tường tận, tôi không cần gì cả ngoài mấy vần thơ.
Và tự dưng cái tên cho tập thơ thứ 16 chợt đến nhẹ như cơn gió tháng 4. CHỈ CÒN TA VÀ THƠ…Nghe cũng thơ mộng lắm chứ! Nỗi cô đơn tháng ngày được song hành cùng vần thơ bình dị, thử hỏi còn hạnh phúc nào bằng?
Tôi sẽ bắt đầu biên tập lại các bài đã viết. Chờ đủ con số 100, tôi sẽ gởi ra HN xin giấy phép xuất bản.
Chỉ nghĩ đến đứa con tinh thần thứ 16 là cảm thấy vui rồi!











BUÔNG






Ngày về
rộn rã niềm vui
Thả buông
mấy nỗi ngậm ngùi
ảo hư

Vô thường
sao mãi trầm tư
Nghe
câu réo gọi
chần chừ được không?

Lục bình
xuôi ngược đôi dòng
Vẫn màu tim tím
thong dong tháng ngày







HẠNH PHÚC CUỐI TUẦN








Nhạc sĩ Hoài Yên vừa ra mắt CD Audio 2018 THẦM GỌI TÊN AI gốm tất cả 8 ca khúc phổ từ thơ của một số nhà thơ tên tuổi trong đó có bài của Đỗ Mỹ Loan. Xin chúc mừng nhạc sĩ Hoài Yên và các tác giả có thơ phổ nhạc. Cảm ơn ca sĩ Kim Ngân đã thể hiện thành công ca khúc ÁNG MÂY BUỒN TÍM NGẮT NHỚ THIÊN THU của Đỗ Mỹ Loan.








14 tháng 4, 2018

TÂM SỰ CÙNG ANH







Anh bảo thơ tui buồn thật buồn
Lúc nào cũng hờn mây trách gió
Mặc kệ tui!... Tui là như vậy đó!
Phận hẩm hiu lại lắm ưu phiền!

Anh bảo rằng sẽ mang đến bình yên
Cho tui… suốt năm dài tháng rộng
Cả tuần nay tui đợi chờ vô vọng
Hết bảy ngày… mà chẳng thấy anh đâu?!

Anh khuyên tui… thơ bớt nét âu sầu
Khi nào buồn anh dẫn tui dạo phố
Ghé quán kem nhìn ngoài trời mưa đổ
Đọc tui nghe lãng mạn bức thư tình

Anh ơi anh… tui khờ dại mỏng manh
Tuổi học trò còn cơm cha áo mẹ
Đừng dắt tui đi qua miền dâu bể
Sợ vô cùng chữ hư ảo… trắng đen

Sợ vô cùng chữ hư ảo… trắng đen!










TÌM LẠI THUỞ HỒNG HOANG







Ta đã trở về vườn cổ tích ngày xưa
Buổi sáng tháng tư nắng vàng rực rỡ
Hoa lá lặng yên nhìn ta bỡ ngỡ
Cội thông già chắc chẳng nhớ thiên thu?

Chợt ngẩn ngơ vòng nhật nguyệt quay vù
Nỗi nhớ miên man bao ngọc ngà kỷ niệm
Đá sỏi xôn xao dõi bàn chân kiếm
Lời ru nào êm ả gởi cho nhau?

Khúc tình thơ dạo ấy đủ sắc màu
Man mác ca dao ngọt ngào sâu lắng
Biển đã cuốn trôi ngọn sóng vờn xa thẳm
Để tủi hờn còng vó mắt mông lung

Ta trở về đây sao cây cỏ lạnh lùng?
Tên tuổi rêu rong mơ hồ trên phiến đá
Đâu phải mùa thu... lá khô rơi lả tả
Tội cho người tìm lại thuở hồng hoang!

Bước thật nhanh che giấu bớt ngỡ ngàng
Không còn ai cùng ta câu xướng họa
Vườn cổ tích nhện tơ giăng buồn bã
Giọt lệ sầu rơi rụng khóc trăm năm!











TỰA CÂU THIỀN ĐỊNH







Miệng lâm râm niệm Di Đà
Mà tâm vọng tưởng chạy ra chạy vào

Tâm ơi… trở lại đây mau!
Lãng quên nhạt nhẽo sắc màu thế gian

Mặc ai gác ngọc lầu vàng
Quạnh hiu ốc đảo thênh thang lòng từ

Xa rời vực thẳm ảo hư
Tựa câu thiền định chần chừ thiệt thân

Bỏ buông ngã mạn hận sân
Giữ cho thanh tịnh trắng ngần nẻo tâm!









TĨNH TÂM








Đêm
ôm giấc mộng
ngủ vùi
Quên đi
bao nỗi ngậm ngùi
đắng cay

Thoảng
hương nguyệt quế
nhẹ bay
Hồn thơ lắng đọng
cho ngày bình yên

Tĩnh tâm
tìm đến nẻo thiền
Hoa khai kiến Phật
giữa miền vô ưu









13 tháng 4, 2018

ĐẾN BÂY GIỜ ANH HẾT GIẬN EM CHƯA?







Lâu lắm rồi em chẳng viết cho anh
Chẳng phải vì mùa đông sầu tê tái
Em đã sống trong chuỗi ngày khắc khoải
Nên biết rằng anh cũng rất nhớ mong

Có lắm khi em tự nhủ với lòng
Yêu?… Không yêu?... Hai động từ rắc rối!
Anh vẫn thường nhắc em qua điện thoại
Tình cảm cho em… anh vẫn sẵn dành!

Nhiều lần em giả bộ nói loanh quanh
Khoảng cách xa xôi… bộn bề trăm việc
Bên kia đại dương trời đầy bão tuyết
Giọng anh gọi về nồng ấm thiết tha

Trách nhiệm nặng oằn trên vai nhỏ xót xa
Em đã trả lời với tột cùng ray rứt
Và từ đó… đêm hằng đêm thao thức
Chuyện tình Ngâu đành lật sang trang

Anh trách em sao gởi tiếng phũ phàng
Em xin lỗi… ngàn vạn lần xin lỗi!
Đứng trước Chúa em thực tâm sám hối
Mong cho người quên hẳn mối tình xưa!

Đến bây giờ anh hết giận em chưa???









THÔI HÃY NGỦ ĐI!







Hãy nhắm mắt ngủ thôi!
Trời đã khuya rồi đó!
Ngọn đèn đường hắt hiu mờ tỏ
Vắng bước chân đi… xe cộ cũng ngơi dần

Đêm một mình đầy nỗi bâng khuâng
Xòe tay đếm… đếm hoài trong mòn mỏi
Khoảng sân rộng chập chờn mảng tối
Cây lá ngủ yên… gió chẳng xạc xào

Ngẩng nhìn lên vời vợi trăng sao
Thiên hà mịt mờ thăm thẳm
Tinh tú lung linh… cách ngàn vạn dặm
Đâu còn ai chia sẻ nỗi niềm!

Tiếng côn trùng rên rỉ xé màn đêm
Ta còn gì… ngoài con tim bệnh hoạn?
Quanh quẩn bên tai lời đãi bôi chán ngán
Những tên người bỗng chốc hóa lạ xa

Hãy bỏ buông mọi nỗi phiền hà!
Cuộc vô thường… sắc không… không sắc…
Đừng trở trăn quay quắt!
Nhẹ dắt tâm đi… giữa cõi Ta bà!











12 tháng 4, 2018

NỖI BUỒN RỚT XUỐNG THÁNG TƯ






Nỗi buồn rớt xuống tháng tư
Làm nhuộm hồng cánh phượng
Rền rĩ tiếng ve trên tầng cao ngất ngưỡng
Than vãn chi?
Rách nát cả cuộc tình!

Thôi em chẳng muốn về góc vườn cũ lặng thinh
Biền biệt dáng dấp thân quen
Tắt ngấm ánh nhìn chào đón
Hạnh phúc phôi phai… lẻ loi… sầu muộn
Vực thẳm kề bên ngoác miệng đợi chờ

Bảy năm làm thơ
Bảy năm em để hồn mê ngủ
Giữa chợ đời mặt ê mày ủ
Bước loanh quanh nỗi chán không rời

Môi thiếu vắng nụ cười
Má lúm thêm phiền não
Tháng ngày đắm chìm trong hư ảo
Đêm từng đêm huyễn hoặc giấc mơ hoang

Chỉ còn đây nỗi day dứt bẽ bàng
Cơn hồng thủy cuốn trôi miền quá khứ
Gượng đứng lên sau cuồng phong bão dữ
Thơ nhạt nhòa
Con chữ khóc xa xăm








NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI DẠY






Ngày đầu tiên đi dạy
Con tim cứ bồi hồi
Áo lụa trắng một thời
Còn thơm mùi vải mới

Ngày đầu tiên bối rối
Bước vào lớp âu lo
Hồn nhiên đám học trò
“Chúng em chào cô ạ!”

Ngày đầu tiên xa lạ
Rồi cũng thành thân quen
Kìa phấn trắng bảng đen
Lời giảng còn đọng lại

Ngày đầu tiên nhớ mãi
Ánh mắt nhìn vấn vương
Của trò nhỏ yêu thương
Gởi về cô giáo trẻ!...









MỒ CÔI







Chim gọi bạn
giọng sao não nuột
Mấy mùa trăng
lạc bước thiên thu
Giữa khuya
trời đất mịt mù
Vẳng nghe 
tựa khúc tương tư
thuở nào

Thoảng trong gió
lao xao cành lá
Nỗi niềm riêng
buồn bã không vơi
Thiên di 
sải cánh
xa rồi
Trần gian lẻ bóng
mồ côi
phận mình










11 tháng 4, 2018

BẢN TÌNH CA MÙA HẠ






Ánh mắt nào len lén ở đằng sau
Làm ngượng ngùng… gót chân như vướng víu
Nào phải cỏ may… chỉ riêng mình em hiểu…
Lụa áo ngẩn ngơ e ấp đôi tà

Bờ giậu bên lề rực rỡ sắc hoa
Màu cát đằng thủy chung tim tím
Muốn nép vào hoa chơi trò tìm kiếm
Buổi tan trường lãng đãng hồn thơ

Trời tháng tư mây trắng lững lờ
Nắng mơn man điểm hồng đôi má
Ngọn gió thổi ngang đời rất lạ
Như tỉnh như say hạnh phúc ngập tràn

Chim gọi bầy giọng thánh thót kêu vang
Chân đếm bước đường lao xao bóng lá
Bản tình ca chơi vơi màu nắng hạ
Tuổi học trò đẹp mãi khúc yêu thương…











10 tháng 4, 2018

THÁNG HẠ VỀ... CHÚT NHỚ GỞI THIÊN THU!







Làm sao tôi quên được buổi hạ về
Anh đã vượt mấy chục nghìn cây số
Tìm gặp tôi… sân trường vàng nắng đổ
Thật ngỡ ngàng…  gần lạc nhịp con tim!

Cánh phượng hồng cũng giả bộ ngủ yên
Liếc nhìn anh chẳng lao xao cành lá
Còn với tôi… anh người dưng xa lạ
Vài chuyến thư qua… thư lại… thôi mà!

Ánh mắt anh thật hiền dịu thiết tha
Chất giọng Quảng Nam nghe sao êm ái
Đứng trước anh tôi thấy mình nhỏ dại
Chưa sẵn sáng đón nhận chữ yêu thương

Bao ngổn ngang ở giữa ngã ba đường
Trên vai tôi còn trĩu đầy gánh nặng
Lời trối trăn của ba còn văng vẳng
Làm sao đành bỏ mặc các em thơ?

Phút chia tay mắt rưng lệ thẫn thờ
Xin vĩnh biệt cuộc tình nhiều kỷ niệm
Vẫn thủy chung với ngàn xưa áo tím
Tháng hạ về… chút nhớ gởi thiên thu!








09 tháng 4, 2018

TỨ TUYỆT BUỒN







Chiều nghe buồn rụng trên vai áo
Để trái tim sầu mãi ngẩn ngơ
Vừa đổ ngang đời cơn gió bão
Ngõ hồn tủi phận kiếp bơ vơ

Mây ở trên cao hỏi có buồn
Tháng ngày lặng lẽ với cô đơn
Quặn lòng khi ngắm màu sim tím
Cúi mặt giấu che nỗi tủi hờn

Thảng thốt tiếng chim réo gọi bầy
Hoàng hôn xuống vội để mi cay
Vần thơ lẻ bạn sầu tê tái
Giấy mực nằm im khóc lạc loài








NHỚ NGOẠI






Với tay xé tờ lịch hôm qua
Sắp mồng một tháng ba ngày giỗ Ngoại
Mười lăm năm thời gian chừng tê tái
Vắng Ngoại rồi nhà lạnh lẽo gì đâu!

Nhớ Ngoại nên úa héo mấy dây trầu
Buồng cau già trái lưa thưa nhỏ xíu
Chiếc ống ngoáy ngày nào nằm lặng im khó hiểu
Chắc mơ về một thuở nồng vôi?

Con vẫn nhớ như in… trên bộ ván… Ngoại ngồi
Kể con nghe chuyện đời xưa xa lắc
Kỷ niệm ấu thơ ngập tràn ánh mắt
Nụ cười hiền đọng lại ở bờ môi

Ngoại đi rồi bỏ con lại cút côi
Những bữa cơm một mình con lặng lẽ
Bước ra đời đầy khổ đau dâu bể
Thèm được nghe giọng ấm áp Ngoại hiền

Ngoại của con hiền dịu giống bà Tiên
Con chỉ gặp đôi lần trong giấc mộng
Nhớ Ngoại nhiều… như biển khơi nhớ sóng
Ngoại yên lòng cháu gái sẽ luôn ngoan!










:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.