30 tháng 4, 2017

CẢM ƠN ĐỜI








Cám ơn đời sớm nay khi tỉnh thức
Nghe tiếng chim líu ríu hót trên cành
Tiếng chim hót như một lời chúc phúc
Tôi vội cầm với hi vọng mong manh

Cám ơn đời sớm nay bên bàn viết
Những bài thơ vẫn còn đó ngọt ngào
Từng con chữ thấm vào lòng biển biếc
Rồi trở về theo nhịp sóng lao xao

Cám ơn đời sớm nay qua ngõ vắng
Bước chân tôi in dấu cát dại khờ
Bao kỉ niệm ngập đầy con sóng nắng
Tôi bằng lòng đánh đổi chút ngu ngơ








29 tháng 4, 2017

THÔI TRẢ THƠ VỀ VỚI GIÓ SƯƠNG


                 



                    Sáng nay tôi gánh thơ đem bán
                    Gánh cả càn khôn , cả đất trời
                    Ngồi đợi đến tàn phiên chợ sáng
                    Không người dòm ngó gánh thơ tôi

                    Thơ không bán được tôi buồn mãi
                    Tôi gánh thơ về dạ ngổn ngang
                    Góp chút tơ vương hong ấm lại
                    Rồi đem giấu biệt chốn non ngàn

                    Bao năm dành dụm tôi gom đủ
                    Một gánh thơ sầu ngập nhớ thương
                    Giờ đây xoá bỏ ân tình cũ
                    Thôi trả thơ về với gió sương









27 tháng 4, 2017

ĐƠN CÔI





Thổn thức đêm khuya 
lẻ bóng hình

Mây sầu 
nguyệt tận 
suốt năm canh

Thơ buồn 
khe khẽ câu hờn trách

Mặc khách tao nhân 
chẳng dỗ dành

Thơ vận đa đoan 
trĩu nặng sầu

Cung đàn gãy vụn 
réo hồn đau

Nụ cười một thuở 
giờ phai nhạt

Tỉnh giấc Nam Kha 
luống nghẹn ngào














26 tháng 4, 2017

KHÉP




Mực khô
tứ cạn
bút rè

Ngồi ôm con chữ
mà nghe
ngậm ngùi

Thôi về
khép lại buồn vui

Khép luôn
mấy nỗi ngọt bùi
ảo hư





24 tháng 4, 2017

TÌM LẠI CHÚT HƯƠNG XƯA





Cơn mưa đầu mùa bất chợt ghé thăm
Mang theo chiếc lá vàng cuộn mình bên hiên vắng
Từng sợi mỏng manh thấm vào hồn mằn mặn
Ai nỡ cột gió chiều để ủ dột màu mây?

Rượu ngọt bên đời chưa nhấp đã say
Trả lời giúp ta đừng mãi hoài thinh lặng
Lạc giữa trùng vây góc trời chạng vạng
Sợi tóc ưu phiền trĩu nặng trầm tư

Thơ cạn mất rồi chỉ còn lại ảo hư
Màu mực tím ngày xưa đầy mơ mộng
Giờ đã nhạt phai … nỗi niềm lắng đọng
Câu chữ tủi hờn… trăm mối ngổn ngang

Tội cho ta…Tội cả chiếc lá vàng
Nhìn màn mưa…đợi chờ trong vô vọng
Phía trước mặt là sông dài biển rộng
Ta đi tìm…tìm lại… chút hương xưa






BÀ TIÊN CỦA AN








Cơn mưa tầm tã kéo dài từ chiều đến khi  đèn đường bật sáng vẫn chưa nhẹ hạt. Tiếng lộp độp trên mái tôn làm phá tan cái không gian yên tĩnh vốn có nơi xóm nhỏ. Bên trong gian nhà lụp xụp của hai bà cháu An, ngọn đèn nê ông cũ kỹ hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt.
Ở góc học tập, An đang ngồi cặm cụi giải bài tập và học thuộc quy tắc lẫn công thức toán. Chỉ còn hai tuần nữa, An cùng các bạn sẽ trải qua kỳ thi kiểm tra chất lượng cuối năm. Chiều nay, trong tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm đã ghi lịch thi học kỳ hai và kế hoạch ôn tập từng môn học. Cô cũng phân công từng nhóm học tập sẽ nhắc nhở và giúp đỡ nhau trong quá trình ôn tập.
Đối với một học sinh chăm ngoan, nhiều năm liền đạt danh hiệu Học sinh giỏi như An thì việc thi cử không làm cô bé bối rối lắm. An dự định sẽ cùng các bạn trong nhóm dành ra một phần thời gian cho việc ôn lại các kiến thức về bộ môn Tự nhiên Xã hội và các bộ môn năng khiếu. Thời gian dành để ôn Toán và Tiếng Việt sẽ nhiều hơn. Theo lời cô giáo, đối với hai bộ môn chính, nhà trường sẽ kiểm tra bao quát toàn bộ kiến thức đã học ở bậc Tiểu học. Như vậy, An sẽ vừa ôn lại chương trình lớp Năm đang học mà cô bé còn phải xem lại cả chương trình các lớp dưới nữa.
-        An à! Con ra sau nhà che lại chuồng gà giúp ngoại đi con!
Tiếng ngoại cất lên làm An giật mình:
-        Dạ, ngoại!
Cô bé chạy vụt ra phía sau hè lấy mấy bao ny lông che chắn cẩn thận, sợ mưa ướt dột đám gà mẹ đang kỳ đẻ trứng. Cũng nhờ có mấy quả trứng vàng này mà ngoại và An có điều kiện cải thiện thêm bữa ăn.
Mưa đã ngớt hạt. Đường thôn vắng vẻ chẳng thấy xe cộ qua lại. Mấy nhà kế bên cũng đã đóng kín cửa. An vào nhà, khóa chặt cửa sau rồi bước đến cạnh ngoại.
-        Con làm xong rồi ngoại!
-        À! Con giỏi lắm! Giờ ngoại lên thắp nhang. Con học bài tiếp đi!
-        Dạ.
Ngước nhìn ngoại, An thấy lòng dâng lên niềm thương mến. Ngoại nay đã già, đôi mắt trĩu nặng âu lo. Mẹ An mất khi An hãy còn đỏ hỏn. Mười năm sau ba lại theo mẹ ra đi. Một tay ngoại nuôi nấng, dạy dỗ An. Nhờ mảnh đất của ông bà để lại và chút vốn liếng ngoại dành dụm bao lâu nay mà cuộc sống của hai bà cháu cũng không vất vả lắm. Đi học về, An hay ra vườn phụ ngoại làm cỏ hoặc xách nước tưới rau. Ngoại chăm chút trồng đủ loại rau quả nên các cô bác trong xóm thường ví khu vườn của ngoại là một cửa hàng thực phẩm thu nhỏ. Nhìn giàn bí, bầu trái treo lủng lẳng thật thích mắt. Ngoại trồng cả đậu đũa, khổ qua, dưa leo, cà tím. Thích nhất là mấy liếp cải bẹ xanh lá tươi non mơn mởn. Đến vụ thu hoạch, các gia đình trong xóm mỗi nhà chia một ít, ngoại có tiền mua thêm gạo mắm, chi tiêu vặt vãnh và lo cho An ăn học.
Nhiều khi nhìn các bạn trong xóm có cha mẹ đầy đủ, nhà cửa tiện nghi, cô bé cũng thầm ước ao được sống như thế. Nhưng nghĩ lại, An thấy mình cũng hạnh phúc thật nhiều. An không còn ba mẹ nhưng đổi lại An có ngoại. Ngoại hết lòng thương yêu An. Chưa bao giờ cô bé làm điều sai trái để ngoại buồn. Ở độ tuổi An, các bạn đâu biết công việc bếp núc. Trái lại, An rất đảm đang và khéo léo. Chỉ cần ra vườn hái một trái bầu ve, vào bếp gọt vỏ, xắt nhuyễn, thêm miếng tôm khô ngoại mua sẵn, An bắc bếp nấu chín, rắc chút tiêu cay cay và bỏ vài cọng hành ngò là hai bà cháu có ngay món canh bầu thật ngon ngọt. An cũng biết nướng cà tím, làm dầu hành, trộn đều và nêm nếm để có thêm một món ăn khoái khẩu…An có thiếu thốn gì đâu! Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng được sống tình thương trời bể của ngoại, An thấy mình thật sự hạnh phúc. An biết ngoại luôn canh cánh mối lo. Ngoại sợ bỏ lại An khi An còn quá nhỏ, không bà con thân thuộc. Cho nên, An luôn cầu nguyện Phật Trời cho ngoại luôn khỏe mạnh.
-        Con học xong chưa?
-        Dạ, con soạn sách vở cho sáng mai nữa là xong ngoại ạ!
-        Ừ, ngoại chờ con vào ngủ luôn thể!
Cứ nghĩ đến nằm vùi trong vòng tay gầy guộc của ngoại, ôm ngoại hít lấy hít để mùi tóc thơm ngát dầu dừa và nghe ngoại kể chuyện đời xửa đời xưa là An quên hết nỗi bất hạnh. Với An, ngoại là bà tiên hiền dịu mà cô bé yêu quý nhất trong đời!









23 tháng 4, 2017

MẸ CON NHÀ SẺ






Cơn mưa chiều như trút nước làm ướt đẫm chiếc tổ mong manh của hai mẹ con nhà Sẻ. Gió thốc ngược từng cơn khiến cành cây gãy đổ, ngả nghiêng còn ngôi nhà của Sẻ như lắc lư trước gió. Thỉnh thoảng vài tia chớp sáng lòe như muốn xé toạc bầu trời kèm theo tiếng sấm nổ vang rền làm Sẻ con sợ hãi khôn cùng. Nó run lên cầm cập phải ôm chặt lấy mẹ, mắt nhắm nghiền lại.
Mưa dai dẳng hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa ngớt hạt. Màn đêm đã dày đặc khắp khu vườn. Tiếng ễnh ương vang lên đều đều như một bản nhạc. Ngọn đèn đường hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Đêm vắng lặng.
Mưa vẫn rơi. Gió lùa qua khe cửa lạnh buốt. Bộ lông của hai mẹ con Sẻ dính đầy nước. Sẻ mẹ ôm con vào lòng, hà hơi ấm lau khô cho Sẻ con.
-         Mẹ ơi! Con đói quá!
Nghe Sẻ con kêu đói, Sẻ mẹ mới giật mình vì cho đến giờ hai mẹ con vẫn chưa có gì vào bụng. Nhẹ nhàng đặt Sẻ con vào chỗ kín gió, Sẻ mẹ mò mẫm tìm ít lương thực giấu ở hốc cây.
-         A! Đây rồi!
Sẻ mẹ kêu lên mừng rỡ. Mẩu bánh ngọt thơm lừng Sẻ nhặt được lúc trưa sẽ giúp hai mẹ con qua cơn đói đêm nay. Thật ra mẩu bánh đó chính là phần ăn của cô chủ nhỏ dành cho hai mẹ con Sẻ. Từ hôm phát hiện tổ chim trong vườn nhà, cô bé hay ra vườn thăm nom và chăm sóc chu đáo lắm. Có thứ gì ngon, cô bé cũng để dành cho mẹ con Sẻ. Khi thì miếng bánh mì, bánh ngọt, có lúc cô bé lại mang cho một nắm cơm thơm. Cô bé còn đem thêm đĩa nước uống cho mẹ con Sẻ nữa chứ! Nhớ lại lần gặp cô bé đầu tiên, Sẻ mẹ sợ cô bé giống như những người thợ săn hung ác sẽ mang hai mẹ con bán cho các hàng quán làm mồi. Có lần đi kiếm ăn, bay ngang qua chỗ mua bán đông người, Sẻ mẹ ngửi được mùi thơm từ cái chảo dầu sôi sùng sục. Thế là Sẻ mẹ mon men lại gần hít lấy hít để. Cho tới khi thấy xác đồng loại nằm co quắp trong chảo dầu và nhất là thấy cảnh người ta xé nát thịt chim chiên giòn cho vào mồm nhai ngấu nghiến, lúc ấy Sẻ mẹ bủn rủn chân tay, cố bay thật nhanh ra khỏi nơi ấy.
Cô chủ nhỏ tuy ít tuổi nhưng rất giàu lòng yêu thương loài vật. Cô bé tìm mấy tấm ny lông cũ làm mái che cho nhà Sẻ tránh ánh nắng mặt trời. Có lúc cô bé tìm ở đâu được búi rơm cũng tất tả mang ra lót chỗ nằm cho mẹ con Sẻ. Mỗi lần đi học về hoặc học bài xong, cô bé thường chạy tót ra vườn thăm tổ chim và vuốt ve bộ lông êm mượt của Sẻ con một cách thích thú!
-         Con ngồi dậy ăn miếng bánh nè!
Hai mẹ con ngồi sát vào nhau. Sẻ mẹ vừa ăn vừa mớm từng miếng nhỏ cho con. Miếng bánh mì ngọt thơm bơ ngon thật là ngon phần nào đã làm bớt đi cái lạnh.
-         Con uống nước rồi đi ngủ. Sáng mai mẹ dẫn con đi học nhé!
-         Dạ. Trường học có xa không mẹ?
-         À…Trường học ở trong bộng cây mít gần đây con à!
-         Cô giáo thế nào hở mẹ?
-         Cô giáo hiền lắm, dạy rất giỏi lại hát hay nữa. Cô chính là chim Họa Mi đấy!
-         Ồ! Thích thật!
-         Còn có thêm hai bạn Chích Chòe và Sơn Ca cùng học với con. Giờ khuya rồi, con ngủ đi nhé! Ngày mai con đến trường, mẹ sẽ đi kiếm mồi. Nhớ học cho ngoan con nhé!
-         Dạ mẹ!
Mưa đã ngớt hạt. Đêm cũng đã khuya. Tiếng chim Cú đi ăn đêm bay vút qua rồi mất dạng. Sẻ mẹ ôm lấy Sẻ con, nhè nhẹ hát ru:
         Con ơi! Hãy ngủ cho say
         Mẹ yêu con lắm…Sáng mai vào trường…
         Con học giỏi…mẹ thêm thương
         Líu lo giọng hót…khu vườn rộn vui…
      

         
          




22 tháng 4, 2017

GIỌT NẮNG THÁNG TƯ





Trở lại Sài Gòn sáng thứ bảy buồn tênh
Đường Nguyễn Huệ nắng lung linh vàng rực
Trời tháng tư vô cùng nóng bức
Ta một mình đi giữa những lạ xa

Vẳng đâu đây khúc hát diết da
Đã lâu lắm giờ lắng lòng nghe lại
Tiếng người mẹ ru con giữa đạn bom lửa cháy
Nỗi hãi hùng…trước mất mát… chiến chinh

Hơn bốn mươi năm đất nước hòa bình
Hơn bốn mươi năm hoa nở bừng sắc thắm
Ta bước đi…nghĩ về nơi xa thẳm
Người bây giờ đã nhẹ gánh trần ai

Đường Nguyễn Huệ thênh thang…chiếc bóng đổ dài
Chợt nghe rưng rưng cay nồng khóe mắt
Chẳng chút thân quen…chỉ dáng gầy hiu hắt
Ta cúi đầu che giấu mối ngổn ngang

Đậu trên vai cho quên hết ngỡ ngàng
Ơi giọt nắng tháng tư giữa Sài Gòn thứ bảy
Bước tiếp đi gởi nỗi sầu ở lại
Phố vắng thưa người
Ta trĩu nặng nỗi niềm riêng…





HÃY KHÓC ĐI!





Hãy khóc đi nếu tận cùng cái khóc
Sẽ giúp mình tìm được chút niềm vui
Sẽ giúp mình quên hết nỗi ngậm ngùi
Cơn uất nghẹn làm đóng băng ngày tháng

Hãy khóc đi để thả trôi sân hận
Khóc tình người bạc trắng cũng như vôi
Khóc nhân gian chán ngán nhạt môi cười
Khóc thơ vận rã rời câu ngoa ngoắt

Khóc tới khi cạn khô dòng nước mắt
Rồi ngày mai ngày mốt sẽ vô tư
Quên cuộc đời với hai tiếng ảo hư
Đã bao phen làm tim ta hụt hẫng

Bình minh đến vàng lung linh giọt nắng
Thôi đứng lên đi về phía mặt trời
Áo lụa hồng rạng rỡ nét xuân tươi
Cùng muôn hoa nở nụ cười hạnh phúc





20 tháng 4, 2017

ĐÊM NGHE TIẾNG NGUYỆT CẦM




Vẳng trong đêm tiếng nguyệt cầm
Tưởng hồn sông núi ngàn năm vọng về
Tiếng đàn như tỉnh cơn mê
Thoảng đưa theo gió lời thề tử sinh

Sử xanh còn đọng ân tình
Máu xương ướt đẫm thân mình ngại chi
Tiếng đàn tựa tiếng quân đi
Vó câu sầm sập sợ gì bão giông

Biết bao gương sáng anh hùng
Tự ngàn xưa đã vẫy vùng liệt oanh
Giữ cho bờ cõi yên bình
Vượt qua bao nỗi gập ghềnh nắng mưa

Tiếng đàn gợi nhớ xa xưa
Ông cha vất vả bốn mùa ngô khoai
Dựng xây thành quách đền đài
Cháu con tiếp nối tháng ngày hiển vinh

Nguyệt cầm dạo khúc nam bình
Lời ca trầm bổng vẽ hình nước non
Thiên thu đá tạc chẳng mòn
Vẫn lung linh vẫn sắt son mãi hoài

Tiếng đàn réo khúc nam ai
Để người lữ khách dặm dài nhớ thương
Lời ca quyện khắp nẻo đường
Thêm yêu tha thiết quê hương giống nòi






19 tháng 4, 2017

GIỌT ĐẮNG HÃY THÔI RƠI!





Trong quạnh vắng cơn mưa chiều đầu hạ
Chợt ngỡ ngàng
Hồn phách bỗng đi hoang
Tháng ngày qua còn lại nét phai tàn
Tội chiếc lá cuối mùa buồn vô vọng

Đã xa lắm thuở son vàng hoa mộng
Sẻ chia nhau từng cảm xúc bên đời
Rồi một ngày nắng hờ hững chơi vơi
Để thơ vận buồn thiu sầu ủ rũ

Rơi xuống vực sâu?
Quay cuồng bão dữ?
Cảm giác rã rời chỉ muốn buông trôi
Ta đi tìm…tìm lại khoảng xa xôi
Đầy dung dị…Giờ chỉ là hư ảo!

Tội cho thơ cứ mãi hoài đau đáu
Trước đổi thay ngoa ngoắt của tình người
Bớt chán chường…giọt đắng hãy thôi rơi
Cùng câu chữ dệt nên vần hạnh phúc!









VU VƠ LỜI THÁNG HẠ

Có nhiều thứ vùi dập mình đến tận cùng đau khổ






Ngày trở về trong uất nghẹn đau thương
Ta tuyệt vọng…con tim chừng run rẩy
Nói gì đây… bình minh đầy khắc khoải
Buổi hạ về thất thễu những hồn ma

Cảm xúc trào dâng…dòng lệ vỡ òa
Một mình ta trước ngổn ngang sóng gió
Chẳng còn ai sẻ chia niềm trăn trở
Hỏi nguồn cơn sao dâu bể đổi dời ?

Ta chợt nghe hồn phách lắm chơi vơi
Cơn hụt hẫng làm tim ta đau nhói
Những dấu yêu chìm dần vào khoảng tối
Bước nhọc nhằn trước sỏi đá gai chông

Bão lũ giăng…xám mờ mịt cõi lòng
Lời yêu thương xóa nhòa trong tâm thức
Nước mắt rơi trên lá vàng rã mục
Khóc quãng đời lắm nghiệt ngã nhiêu khê





16 tháng 4, 2017

HẠ NÓI LỜI CHIA TAY





Em nhìn ra cửa lớp
Hàng phượng đã rực màu
Cánh bướm hồng lao xao
Nhẹ bay theo chiều gió

Nhớ ngày đầu bỡ ngỡ
Theo chân mẹ đến trường
Cô giáo trẻ yêu thương
Dắt tay em vào lớp

Tự dưng em hồi hộp
Mẹ đã đi về rồi
Nước mắt tự nhiên rơi
Em chợt òa lên khóc

Cô nhẹ nhàng vuốt tóc
Âu yếm cô dỗ dành
Bạn bè ngồi xung quanh
Gởi tia nhìn trìu mến

Tình thương không bờ bến
Cô giáo như mẹ hiền
Bài tập viết đầu tiên
Em vụng về nét bút

Tay lấm lem vết mực
Áo trắng thành áo hoa
Nước mắt em nhạt nhòa…
Thời gian trôi nhanh quá!

Phượng thắp ngàn lửa hạ
Em sắp xa ngôi trường
Để lại nỗi luyến thương
Thầy cô và bè bạn

Chào bảng đen bục giảng
Chào lớp học thân quen
Bao kỷ niệm êm đềm
Làm hành trang ngà ngọc







14 tháng 4, 2017

NÓI VỚI NGÀY XƯA





Tưởng rằng bậu đã đổi thay
Bậu quên…quên hết… tháng ngày xa xưa
Quên câu lục bát bao mùa
Sẻ chia đồng cảm sớm trưa thâm tình

Qua buồn chỉ biết lặng thinh
Ốc đảo ngắm nhìn mây gió lang thang
Tội cho thơ vận ngỡ ngàng
Thêm câu hờn trách thở than vắn dài

Giờ đây mắt lệ thôi cay
Bao nỗi u hoài bất chợt biến tan
Sáng nay trời ngập nắng vàng
Để hồn sáu tám ríu ran gọi về…





11 tháng 4, 2017

VU VƠ




Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống
Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu

ST

Lâu lắm rồi mình không ghé lại Thi đàn. Cách đây không lâu, mình có vào đăng nhập, dù đúng nickname và mật khẩu nhưng vẫn không sao vào được. Sáng qua, vô tình lang thang trên Google, gặp lời bình của HXS với tập thơ của nhà thơ Phạm Trung Tín, nhóm Sao Khuê, mình bấm đăng nhập và may mắn trang TĐ đã không ngoảnh mặt với mình. Trở về với cảm giác ngỡ ngàng, vô cùng xa lạ bởi mình đã bỏ viết ở đây gần ba năm.
Thật ra, vẫn còn vài bạn thơ đã cùng sinh hoạt với mình thời ấy. Mình ghé thăm trang nhà giờ đã rêu phong. Mấy bài thơ dỗi hờn nằm im không nói. Cảm xúc ùa về cho nước mắt mình rưng rưng. Cứ khóc, cứ tự nhiên trải lòng...Có ai nhìn thấy mình đâu mà ngại!
Đây là chiếc nôi nuôi dưỡng hồn thơ hoangthilangmay để giờ đây, mình đã có một chỗ đứng nhất định trong Văn đàn. Mình vẫn không sao quên được tình nghĩa thầy trò đối với nhà thơ Đặng Quang Long, tình huynh muội với nhà thơ Huỳnh Ngọc Tự. Hai nhà thơ này đã dẫn dắt mình làm quen với thể loại thơ Đường mà mình vô cùng yêu thích. Nhớ lần mình ngã bệnh nằm ở Viện Tim, nhà thơ ĐQL mình hay gọi là Sư phụ sáng chiều cùng vợ cầu Trời khẩn Phật cho mình được qua cơn nguy hiểm khi mổ đặt máy trong tim, nhà thơ HNT thì cầu nguyện hồng ân của Chúa cho mình được bình an. Tình nghĩa ấy mình không bao giờ quên được!
Sáng nay đọc được slogan trên Yahoo, tự nhiên nghe tâm đắc lạ kỳ. 
Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống
Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu
Có nhiều thứ vùi dập mình đến tận cùng đau khổ nhưng đổi lại đâu đó vẫn còn sót chút tình người để mình tựa vào, bước tiếp trên quãng đời đầy gập ghềnh sỏi đá.






07 tháng 4, 2017

HÌNH NHƯ CUỐI CÙNG MÌNH ĐÃ KHÓC





Khi nỗi buồn chẳng biết tựa vào đâu
Khi những thứ thân quen đẩy mình vào tận cùng ngõ ngách
Mình đã dặn lòng cố kềm tiếng nấc
Nhưng cuối cùng nước mắt cũng trào tuôn

Biết cuộc đời quẩn quanh hai chữ vô thường
Nên mình chỉ lạnh lùng nhếch môi cười trước tủi hờn chất ngất
Tự ru mình bằng ngôn từ huyễn hoặc
Chẳng-có-gì-làm-lay-chuyển-được-con-tim!

Chỉ có bóng đêm mới gọi dậy sự yếu mềm
Của ngọn cỏ lau ngả nghiêng trước gió
Chỉ có bóng đêm mới soi mình sáng tỏ
Mình chỉ là con ngốc dại khờ chuếnh choáng bởi men say

Theo thời gian sự thật được phơi bày
Nỗi hụt hẫng làm đất trời như sụp đổ
Tưởng mình đang chìm dần trong cuồng phong bão tố
Nghiệt ngã. Quay cuồng. Còn mình chỉ đờ đẫn lặng câm!

Mình đã bước đi trong đêm tối âm thầm
Gọi trăng sao tận thiên hà làm bạn
Tất cả với mình chỉ là hoài nghi…chỉ là chán ngán
Sợ vô cùng mặt đen trắng ảo hư!

Nước mắt mình rơi xuống ướt trang thơ
Làm lấm lem phai nhòa đi nét mực
Hãy mỉm cười giấu che niềm thổn thức
Hạ đã về rộn rã tiếng ve ngân…



CHỢT




Chợt nghe bình yên
Nghe bình yên
Lung linh giọt nắng nơi miền vô ưu

Chợt chút luyến lưu
Chút luyến lưu
Thơ vần ngày ấy sớm chiều có nhau

Chợt thấy xuyến xao
Thấy xuyến xao
Hồn thơ lãng đãng tím màu mộng mơ

Chợt thoáng ngẩn ngơ
Thoáng ngẩn ngơ
Bến xưa còn đó thuyền giờ biệt tăm

Đâu đây vẳng tiếng nguyệt cầm
Cung tơ dìu dặt trăm năm vọng về




06 tháng 4, 2017

THÔI




Thôi hãy quên đi
Hãy quên đi
Đá vàng đã lỡ…còn gì trăm năm

Thôi hãy âm thầm
Hãy âm thầm
Gởi con sóng cả lạc lầm bấy lâu

Thôi hãy quên câu
Hãy quên câu
Gừng cay muối mặn bạc đầu thiên thu

Thôi cứ xem như
Cứ xem như
Chưa từng gặp gỡ…thực hư chưa từng

Thôi đành dửng dưng
Đành dửng dưng
Vô tình hội ngộ cũng đừng hỏi han

Thôi giấc mơ tan
Giấc mơ tan
Nốt trầm vỡ vụn phím đàn ngẩn ngơ




THÁNG TƯ VỀ GỌI HỒN THƠ SỐNG LẠI




Bình minh về sao sợi nắng mong manh
Gió hắt hiu từng cơn dài u uất
Mây ngồi dệt bên chân cầu thổn thức
Mưa trái mùa bất chợt ghé ngang qua

Chim lẻ loi rũ cánh trước hiên nhà
Đâu mất rồi giọng véo von một thuở
Mắt ngước nhìn hạt mưa đầy bỡ ngỡ
Để thẫn thờ lạc lõng giữa trùng vây

Cánh phượng hồng le lói buổi sáng này
Thêm nuối tiếc thời thơ ngây áo trắng
Chợt nghe thèm chút nồng nàn vị đắng
Ốc đảo buồn rơi rụng nỗi trầm tư

Lâu lắm rồi chìm đắm bởi ảo hư
Để đêm ngày quẩn quanh trong khắc khoải
Tháng tư về gọi hồn thơ sống lại
Cùng gió mây rộn rã khúc giao mùa









05 tháng 4, 2017

ĐÂU PHẢI GIẤC THIÊN ĐÀNG!




Bảo không buồn
Sao mắt lại rưng rưng?
Vò nát trong tay nỗi muộn phiền đeo đẳng
Hồn chơi vơi trống vắng
Níu lấy sợi mây che bớt nét tủi hờn

Trước mặt ta là bờ bãi cô đơn
Con dã tràng lầm lũi bò trên cát
Còn riêng ta giữa muôn trùng bát ngát
Chợt thấy mình quá nhỏ bé ngu ngơ

Nhìn tương lai sao u ám mịt mờ
Đường chỉ tay ngoằn ngoèo rối rắm
Phía sau lưng là vực sâu thăm thẳm
Màu tối đen không ánh nắng mặt trời

Cố gọi tên nỗi nhớ không rời
Gương mặt nào chừng như quen thuộc
Cũng có thể giấc chiêm bao tận nghìn năm trước
Vương vấn tìm về
Để hồn phách đi hoang

Vần thơ ơi!
Đâu phải giấc thiên đàng!
Mà đắm chìm giữa hai bờ mộng mị
Chỉ là ảo hư xô ta ngã quỵ
Để ray rứt chán chường vì lạc bến sông mê

Hãy đứng lên xóa hết mọi não nề
Nhẹ mỉm cười dù vướng đầy gai nhọn
Hạ đã về trên tàng cao thấp thoáng
Cánh phượng hồng của một thuở hồn nhiên…






04 tháng 4, 2017

CON VÀO THĂM NGOẠI THANH MINH





Con vào thăm ngoại Thanh minh
Bằng lăng nở rộ lung linh ven đường
Trời còn che phủ màn sương
Mây giăng lãng đãng nhớ thương ngập tràn

Cỏ lau vướng víu bước chân
Dây leo chằng chịt thêm phần xót xa
Nước mắt tức tưởi vỡ òa
Công ơn ngoại sánh thiên hà mênh mông

Đời con cũng lắm bão dông
Lời ngoại ấm lòng… con vẫn khắc ghi:
“Thả trôi hai chữ sân si
Thong dong nhẹ bước ngại gì chông gai…”

Thanh minh đâu quản đường dài
Con ghé thăm ngoại một ngày tháng ba
Nhớ ngoại nhiều lắm… ngoại à!
Mười bốn năm… chẳng phôi pha ân tình!

Ngoại cười ánh mắt long lanh 
Trong mơ thường gặp ảnh hình yêu thương 
Gió đưa thơm ngát trầm hương 
Nhất tâm niệm Phật Tây phương ngoại về!








03 tháng 4, 2017

KHOẢNH KHẮC BÌNH YÊN





Cơn mưa dầm rả rích suốt đêm qua
Giờ ngủ say … Bình minh vừa thức giấc
Gió nhè nhẹ thoảng thơm mùi hương đất
Chim líu lo tiếng hót phía đầu hồi

Hoa ngoài vườn hé nở nụ xinh tươi
Đọng sương mai giữa rộn ràng ánh nắng
Trên bầu trời áng mây hồng lãng đãng
Ngày trở về khoảnh khắc thật bình yên

Gởi tháng ba bao trăn trở muộn phiền
Nỗi ngậm ngùi làm lao xao thơ vận
Có chi đâu mà rưng rưng hờn giận?
Đôi mắt buồn vấp phải chữ ngổn ngang

Mặc thế nhân gieo cay đắng phũ phàng
Bên ốc đảo mượn thơ làm bầu bạn
Dỗ dành ta quên đi cơn hụt hẫng
Cùng tháng tư rong ruổi khắp xa gần





01 tháng 4, 2017

THÁNG TƯ VỀ TRĨU NẶNG CẢ HỒN THƠ!






Tháng tư về sao lặng lẽ bước chân?
Gật chào em với nụ cười nhẹ hẫng
Chút u buồn phảng phất màu xa vắng
Để ngẩn ngơ em vướng phải sáng này

Tháng tư về sao hồn bỗng quắt quay?
Đâu mất rồi lời nồng nàn huyễn hoặc
Chim trên cành cũng tròn xoe ánh mắt
Chẳng líu lo… chẳng cùng bạn vui đùa

Tháng tư về sao mờ mịt cơn mưa?
Áng mây giăng ngang hiên nhà xám xịt
Gió bên mành cũng nằm im thin thít
Hoa trong vườn bối rối ngước nhìn em

Mới bình minh mà nước mắt lấm lem
Tại vì ai để câu vần nhạt nhẽo?
Tại vì ai để nỗi sầu úa héo?
Tháng tư về trĩu nặng cả hồn thơ!





:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.