26 tháng 2, 2017

BÀI THƠ BUỒN TRÊN CÁT






Em đi tìm trên bãi cát hoang sơ
Bài thơ buồn sáng nay em viết vội
Những nỗi niềm bao lâu rồi khắc khoải
Đọng thành câu nghe thổn thức bồi hồi

Chim lạc đàn khản giọng gọi chơi vơi
Thênh thang quá đường bay đôi cánh mỏi
Sóng gầm gào trong nhạt nhòa vũng tối
Bóng dã tràng cuống quýt dưới chân em

Chẳng còn ai ngoài thăm thẳm màn đêm
Chia sẻ bớt nỗi cô đơn cùng tận
Bờ cát trắng sao mãi hoài thinh lặng
Lời thơ buồn giấu kín cả trăng sao

Sóng dửng dưng nhìn em đứng nghẹn ngào
Bao kỷ niệm chắt chiu dài năm tháng
Đã cuốn trôi trong trời chiều chạng vạng
Em thẫn thờ … nuối tiếc ngập hoen mi









21 tháng 2, 2017

ÁNG MÂY BUỒN TÍM NGẮT NHỚ THIÊN THU





Lâu lắm rồi em chẳng viết cho anh
Thư gởi đi… em ngồi chờ...chờ mãi
Chim vút bay… không hề quay lại
Em thẫn thờ mong ngóng thâu đêm

Mỗi lúc buồn lật thư cũ ra xem
Vẫn còn đây lời ngọt ngào như mật
Đã ru em bằng cung tơ dìu dặt
Trong mắt em đời đẹp tựa màu hồng

Nhớ làm sao ngày ấy cạnh dòng sông
Hai đứa ngồi lặng ngắm hoàng hôn xuống
Nắng dịu dàng hôn tóc em ngường ngượng
Má ửng hồng…chẳng phải nắng…là anh!

Sóng lao xao giỡn nước vỗ dập dềnh
Anh là vua không ngai vàng võng lộng
Em công chúa ưa dỗi hờn… mơ mộng
Mơ một ngày cùng sánh bước trăm năm

Chợt ngẩn ngơ khi nốt bổng hóa trầm
Phượng rẽ loan chia ngược mùa ly biệt
Để xôn xao mắt biếc
Để mòn mỏi đợi trông

Thư gửi đi…em tự nhủ với lòng
Người đã xa…xa tận cùng góc bể
Buổi xuân về rưng rưng mắt lệ
Áng mây buồn tím ngắt nhớ thiên thu








14 tháng 2, 2017

LẠC DẤU CHÂN NHAU







Lòng nhủ thầm hãy dừng bước chân đi
Khi trước mặt là đen ngòm vực thẳm
Là gai chông cứa tim mình ướt đẫm
Là nhọc nhằn bởi mờ mịt cơn mê

Khép lại vần thơ ủ rũ não nề
Đã đắm chìm trong bộn bề ký ức
Câu chữ rung rưng đêm ngày thổn thức
Giọt u hoài lay động cả trong mơ

Đâu còn ai phía trước để mong chờ
Để sóng bước buổi hoàng hôn dịu nắng
Tựa bên nhau nghe câu hò văng vẳng
Điệu dân ca lục bát ngọt ngào

Khu vườn xưa lạc mất dấu chân nhau
Hai lối rẽ…giờ làm như xa lạ
Thôi quay về với cô đơn buồn bã
Đã quen rồi cảm giác lặng câm

Biết vần thơ sẽ tủi phận khóc thầm
Nhưng nghịch cảnh đành cúi đầu cam chịu
Hãy nghiêng vai thả nỗi sầu nặng trĩu
Khoác áo hoa xuống phố nhẹ môi cười







NẾU NGÀY ẤY






Nếu ngày ấy
mình xếp nỗi buồn vào ngăn ký ức
đem ra biển thả trôi
Thì giờ đây mình khỏi phải ngậm ngùi
nuối tiếc

Nếu ngày ấy mình biết
Mạng ảo với hai mặt trắng đen
Thì giờ đây mình không phải ưu phiền
ngồi so sánh thiệt thua được mất

Nếu ngày ấy mình biết tình thơ giả nhiều hơn thật
Chỉ lan man ghép chữ gieo vần
Mình sẽ chẳng quay quắt trở trăn
Để giờ đây điếng lòng trước cảnh bể dâu thay đổi

Nếu ngày ấy
thơ mình đừng u sầu lạc lối
tìm sự đồng cảm sẻ chia
Thì giờ đây nước mắt chẳng đầm đìa
Đêm từng đêm
tim mình như vỡ vụn!







10 tháng 2, 2017

TẢN MẠN THÁNG GIÊNG





Mấy hôm nay, cơ quan, trường học và chợ búa đã hoạt động lại nhưng hầu như không khí Tết vẫn còn. Dân LT đang náo nức dự Lễ hội vía Bà Thiên Hậu từ ngày 14 đến hết ngày Rằm tháng Giêng. Mới sáng sớm, tiếng trống Lân Sư Rồng inh ỏi khắp các đường phố của thị xã.
Suốt năm qua, tôi như ngộp thở bởi nhiều biến cố xảy đến cho bản thân. Mới hết tháng Giêng, tôi đã nhập viện do thiếu máu trầm trọng, hậu quả của mấy lần phẫu thuật. Thế là phải nghe lời bác sĩ chăm chút việc ăn uống, thuốc men bồi bổ. Rồi chuyện đố kỵ giữa những người bạn thơ. Nước mắt tôi không ngừng chảy. May mắn tôi còn có người bạn đồng môn dù xa nửa vòng trái đất nhưng lúc nào cũng kề bên động viên, an ủi. Đối với tôi, năm 2016 như một ác mộng.
Năm 2017 hình như may mắn hơn. Đầu năm tôi đã chọn màu áo đỏ tươi tắn yêu đời để đón em cháu về chúc Tết. Mấy cháu trầm trồ:" Wow! Cô Hai tươi như hoa xuân! Thế nào năm nay cô Hai cũng phát tài cho xem!" 
Ngày đầu năm, em cháu quây quần đông đủ thật vui. Chỉ thiếu Tiểu My vừa về Pháp nên vắng mặt. Rồi đại gia đình cùng vào thăm mộ Ngoại, cúng bánh tét, bánh bao chay, mứt chà là TM mang về và món nước trà nấu với gừng, lá dứa thật thơm mà ngày xưa Ngoại rất thích! Hai giỏ bông thọ nở vàng tươi bên mộ làm ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Nhìn ánh mắt Ngoại lung linh dưới ngọn nến và miệng móm mém cười, mấy đứa cháu buột miệng cùng kêu lên:" Chắc Bà Cố vui lắm!". Ngoại mất đã gần 14 năm, nhanh thật! Năm nào cũng vậy, cứ ngày mồng một Tết dù bận đến đâu, cả nhà cũng dành thời gian đến thăm Ngoại, nói chuyện để Ngoại vui...
Mấy chị em tôi và các cháu đều yêu quý Ngoại. Ngoại mất đi để lại muôn vàn niềm thương tiếc. Riêng đối với tôi, Ngoại vừa là cha, là mẹ, là người tri kỷ, tri âm. Bên Ngoại, tôi vững vàng vượt qua mọi thác ghềnh cuộc sống.
Trời đã trưa. Nắng tháng giêng vàng rực đậu xuống vai áo. Tôi cùng cả nhà chào Ngoại ra về. Ánh mắt hiền dịu, nụ cười móm mém của Ngoại trông thương thật là thương!
( Còn nữa )



09 tháng 2, 2017

TÔI TÌM LẠI CHÍNH TÔI!








Chẳng biết có phải vì hạt bụi vô tình lạc vào mắt sáng nay
Hay nỗi buồn khiến tim mình vỡ vụn
Làm quay quắt hồn thơ lắng đọng
Để nhọc nhằn nhớ một thuở hồng hoang

Ngày trời đất gặp nhau hạnh phúc ngập tràn
Câu chữ reo vui ngọt ngào kỷ niệm
Có gió nhẹ đưa
Có dịu dàng mây tím
Hồn thơ thăng hoa dệt khúc hát ân tình

Buổi hạ về nắng sớm lung linh
Cùng dạo bước dưới vòm phượng hồng rực rỡ
Nhặt hoa rơi ép thành con bướm đỏ
Giấu kín vào tận cuối trang thơ

Những chiều thu hoàng hôn xuống mịt mờ
Nghe heo may nhẹ hôn lên mái tóc
Giọng huyên thuyên rộn ràng con dốc
Giàn ti gôn như khẽ mỉm cười

Rồi bỗng dưng ngày tháng cũ xa khơi
Đông chợt đến đẩy lùi về hai phía
Và lúc ấy mình vô cùng thấm thía
Mạng ảo mà…Nhạt thếch tựa như vôi!

Đứng lên đi! Tôi tìm lại chính tôi!
Của một thời hồn nhiên ngây dại
Hãy lãng quên bấc mang niềm tê tái
Làm thơ vần lạnh lẽo giữa trời đêm

Hãy là tôi ngày ấy rất ngoan hiền
Áo lụa trắng vụng về lem mực tím
Và con tim yêu thương không bờ bến
Mảnh tình thơ đẹp mãi chẳng phai nhòa









HẠT BỤI VÔ TÌNH








Chiều xuân dạo bước trên đồi
Ngắm lá hoa rộn ràng khoe sắc
Bỗng dưng trời đổ mưa lất phất
Rồi điên cuồng gió giật
Hạt bụi vô tình rơi vào mắt xót xa

Có chi đâu mà dòng lệ vỡ òa
Mà thổn thức giữa đường đời hiu hắt?
Đã xa rồi phím tơ dìu dặt
Khúc yêu thương một thuở ru hời

Hạt bụi lạc vào đáy mắt chơi vơi
Ta nghẹn ngào với muôn ngàn hụt hẫng
Một con mắt mở to
Một buồn thiu nín lặng
Trước vòng vây nghiệt ngã buổi xuân về

Hạt bụi ngỡ ngàng níu khỏi cơn mê
Ta sực tỉnh giữa bốn bề lạ lẫm
Mắt ngước nhìn đăm đắm
Khoảng trời nào ngày tháng đợi trông?

Chẳng còn ai để bìm bịp nhắc lớn ròng
Thôi giã biệt những ảnh hình hư ảo
Trách hờn thay sổ lồng chim sáo
Vút cánh bay quên hai chữ thân tình!









01 tháng 2, 2017

KHÉP






Tàn phai…
ngày đã phai tàn

Níu làm chi
sợi nắng vàng
liêu xiêu

Thôi về
khép lại bóng chiều

Nghe
câu kinh kệ
quên điều ảo hư








:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.