28 tháng 7, 2015

KHÉP LẠI NỖI ƯU PHIỀN



Tôi đi tìm…tìm mãi nửa vần thơ
Một lần vô tình đánh rơi giữa chợ
Kẻ lại người qua làm tôi bỡ ngỡ
Mùa sang mùa vẫn tăm cá bóng chim

Tiếc nửa vần thơ tôi cứ mãi đi tìm
Ngày lang thang khắp tận cùng ngõ ngách
Đêm thao thức ngồi lật từng trang sách
Nỗi tiếc thương cứ canh cánh bên lòng

Rớt xuống đời ngàn bão táp mưa dông
Tôi đã sống dật dờ như đã chết
Cứ hoang tưởng vào vần thơ đan dệt
Để nỗi buồn chất ngất tận non cao

Rồi một hôm òa vỡ nỗi nghẹn ngào
Nửa vần thơ ngày nào tìm lại được
Câu chữ vẫn mượt mà như thuở trước
Vẫn ngọt ngào đầy ắp sự bao dung

Sao tự dưng nghe hạnh phúc vô cùng
Tôi cứ ngỡ... tất cả là hư ảo
Trời vẫn xanh vi vu ngàn tiếng sáo
Và tôi ơi... khép lại nỗi ưu phiền !




CHỦ NHẬT HẸN HÒ





Anh hẹn em chiều cuối tuần gặp gỡ
Sẽ cùng nhau dạo quanh các phố phường
Bảy ngày qua trời nhuộm màu nhung nhớ
Để thẫn thờ…hồn cứ mãi tơ vương

Mới tinh mơ em đã choàng thức dậy
Ánh nắng vàng ghé cửa sổ gọi tên
Giàn tigôn hoa mỉm cười tay vẫy
Chủ nhật hồng cho môi mắt thêm duyên

Sáng hôm nay mây trời sao xanh quá
Gió thật hiền vờn hôn mái tóc em
Đôi bím tóc cài nơ xinh xắn lạ
Cứ dỗi hờn sợ gió thổi rối thêm

Chiều đã xuống hoàng hôn đầy bóng lá
Mà dáng anh sao biền biệt nơi nào
Áo lụa hồng giờ pha màu buồn bã
Phút đợi chờ cho nước mắt tuôn mau




PHÍM LẠC TƠ CHÙNG




Thế là hết. Là nói lời từ biệt
Cuộc tình này sao lắm nỗi đa đoan
Ta vẫn hiểu tận cùng niềm nuối tiếc
Là đớn đau không ngăn giọt lệ tràn

Thôi người nhé, đừng trách hờn giận dỗi
Cung đàn xưa giờ phím lạc tơ chùng
Đây ngả rẽ… đành chia lìa hai lối
Quay mặt rồi sao mắt lại rưng rưng

Bao kỷ niệm còn đầy ngăn ký ức
Chiều thu mưa dạo bước dưới hàng cây
Bài thơ tình vụng về sao thổn thức
Để con tim cứ trăn trở đêm ngày

Thôi hãy xóa những dại khờ của tuổi
Dù biết là ta giết chết hồn nhau
Mai gặp lại trên dặm đường rong ruổi
Hãy lạ xa…đừng liếc mắt hỏi chào





26 tháng 7, 2015

NỖI NIỀM CHIA TAY





Chia tay rồi … sao quấn quýt môi hôn
Nụ yêu thương có lẽ lần sau cuối
Mắt nhìn nhau còn bao điều chưa nói
Tay trong tay sao chẳng nỡ xa rời ?

Chia tay rồi…đời đâu có gì vui
Ai cùng em lang thang trời mưa bụi
Ai chờ em góc giáo đường xưng tội
Con đường xưa tìm đâu thấy bóng hình ?

Chia tay rồi…ngày chẳng có bình minh
Đêm cô đơn nghe ngập đầy buốt giá
Ai vòng tay che cơn mưa tầm tã
Và bờ vai dựa dẫm mỗi khi buồn ?

Chia tay rồi…ai cùng ngắm hoàng hôn
Dòng sông xanh… ly cà phê hò hẹn
Ai sẻ chia cùng em niềm ước nguyện
Mãi bên nhau dệt khúc hát ơn đời ?




25 tháng 7, 2015

CHỜ TA ĐI ĐÓN MÙA THU




Chờ ta đi đón mùa thu
Sáng nay ngoài ngõ sương mù giăng giăng

Soi gương chợt thấy ngỡ ngàng
Long lanh ánh mắt ngập tràn niềm vui

Xa rồi ngày tháng ngậm ngùi
Đong đầy nước mắt bồi hồi canh thâu

Hẹn hò tao ngộ mùa ngâu
Dệt vần hạnh phúc bên cầu nhớ thương

Chim trên cành hót véo von
Lá vàng trước gió xoay tròn múa ca

Heo may nhè nhẹ thoảng qua
Ngẩn ngơ tóc cột đuôi gà…ngẩn ngơ

Đợi chờ …xin hãy đợi chờ
Xôn xao áo lụa mộng mơ…thu về !




24 tháng 7, 2015

TRỐN BUỒN VỀ VỚI TÂY NGUYÊN





Trốn buồn về với Tây Nguyên
Buồn vẫn vướng víu... ưu phiền chưa tan

Cà phê nồng ấm đại ngàn
Nghe chừng hụt hẫng bẽ bàng hồn thơ

Đêm cao nguyên trắng sương mờ
Chợt nghe buốt giá bơ phờ tuổi tên

Về Tây Nguyên tìm lãng quên
Mà sao nhung nhớ kề bên chẳng rời

Tội cho hồn phách chơi vơi
Mây ngàn gió núi tưởng lời tri âm !






17 tháng 7, 2015

ĐÊM CÀ PHÊ PHỐ NÚI





Vừa gởi cái vẫy tay
Vừa nói lời từ tạ
Mưa chợt rơi tầm tã
Nỗi nhớ lại ùa về

Những vòng xe mang nỗi tái tê
Đưa ta về phố núi
Này dấu chân rong ruổi
Này bóng lẻ cô đơn
Mang theo chút dỗi hờn
Lang thang tìm vị đắng

Góc cà phê tĩnh lặng
Ánh đèn mờ phủ giăng
Tự dưng lòng cảm thấy ngổn ngang
Đêm phố núi với nỗi buồn lặng lẽ

Giọt sương rơi hay long lanh mắt lệ
Mà ta nghe lành lạnh ở đầu môi ?
Vằng trăng xa e ấp một khoảng trời
Như chia sẻ chút trầm tư cúi mặt

Thoảng trong gió
Mùi hương hoa ngào ngạt
Ly cà phê đắng ngắt
Vẫn bên mình…




09 tháng 7, 2015

MAI TA VỀ PHỐ NÚI




Mai ta về phố núi
Sao chẳng lời tiễn đưa
Lá hoa như hờn tủi
Khóc lạc loài trong mưa

Mai ta về phố núi
Rưng rưng dõi mắt tìm
Sợi nắng vàng nằm im
Trên bờ vai thổn thức

Mang theo bao ký ức
Bao nhớ nhung ngập đầy
Cả một trời tỉnh say
Theo ta về phố núi…





05 tháng 7, 2015

BẦU TRỜI KHÔNG GIỌT NẮNG !





Mấy hôm rồi qua ngóng bậu sang thăm
Sao biền biệt chẳng thấy hình với bóng ?
Trưa vắng vẻ nghe kẽo cà tiếng võng
Lời ca dao vọng lại để thêm buồn

Bậu nói chi tiếng nhạt nhẽo chán chường
Đường sang qua thác ghềnh đâu mấy đoạn ?
Chiếc cầu tre lắc lư bên vườn nhãn
Vẫn im lìm chờ đợi bước bậu qua

Sáo buồn thiu biếng hót trước hiên nhà
Mắt ngơ ngác kiếm tìm quanh bốn phía
Còn riêng qua thật vô cùng thấm thía
Phút đợi chờ sao dài đến lê thê !

Trời chưa đông mà buốt giá tái tê
Gió nhè nhẹ mơn man lên tóc rối
Biết rằng qua hay tủi thân hờn dỗi
Bậu nỡ đành để phai nhạt sắc hoa ?

Chắc bậu quên lối nhỏ dẫn sang nhà
Hàng giậu thưa trồng toàn màu hoa tím
Chắc bậu quên bao êm đềm kỷ niệm
Quên tóc thề má lúm nụ cười duyên

Thôi nhắc chi cho trĩu nặng ưu phiền
Vắng bậu rồi…bầu trời không giọt nắng
Bên ốc đảo qua tháng ngày thầm lặng
Cùng vần thơ chia sẻ mọi nỗi niềm !






04 tháng 7, 2015

LẨN KHUẤT MỘT BÓNG HÌNH




Sân ga chờ mãi chờ hoài
Hoàng hôn đã xuống bóng ai mịt mù
Mây giăng mấy sợi trầm tư
Heo heo gió núi hoang vu ngõ về

Giọt hờn dỗi tái tê
Lăn tròn trên đôi má
Ngoài kia mưa tầm tã
Cho buốt giá ngập đầy

Hạt mưa buồn đậu e ấp bờ vai
Áo mỏng quá thiếu vòng tay che chắn
Trở về đây với  không gian quạnh vắng
Lời thơ nào lắng đọng mãi trong tim

Phía sau lưng là dày đặc bóng đêm
Văng vẳng tiếng thông trở mình nức nở
Chiều phố núi vẫn lạnh lùng muôn thuở
Đi về đâu giữa thăm thẳm hoàng hôn ?

Ta chợt nghe lòng trĩu nặng u buồn
Bước rệu rã giữa lối mòn hiu hắt
Bóng hình xưa giờ vẫn còn lẩn khuất
Giữa bạt ngàn mây núi khóc rưng rưng






CÒN GÌ CHO NHAU ?




Ta còn gì cho nhau ?
Ta còn gì cho nhau ?
Khúc nhạc tình dang dở
Vần thơ khóc u hoài…

Lang thang chiều mây bay
Một mình nơi phố nhỏ
Dấu chân qua lối cỏ
Còn in kỷ niệm đầy

Hình như là heo may
Hôn lên làn tóc rối
Mùa thu sao đến vội ?
Cho môi mắt ngỡ ngàng

Bơ vơ chiếc lá vàng
Rụng rơi theo chiều gió
Hình như là nỗi nhớ
Lao xao buổi thu về…

Thôi xa rồi cơn mê
Quên một thời áo tím
Thôi xa bao kỷ niệm
Ngày xưa dệt ước thề…







01 tháng 7, 2015

NỖI BUỒN TRĨU NẶNG




“ Trời cao đất rộng, một mình tôi đi, một mình tôi đi…
Đời như vô tận, một mình tôi về, một mình tôi về…với tôi !”
Lời Trịnh nghe chua xót, bồi hồi
Cũng như em…
Giờ một mình xuống phố

Chân ngập ngừng qua lối cỏ
Đã một thời hai đứa thích lang thang
Chiều hôm nay mây tím phủ giăng
Không muốn khóc mà cay nồng khóe mắt

Mưa chợt về
Từng sợi buồn hiu hắt
Nghĩ về anh bao ngày tháng cách xa
Gọi tên anh với nỗi nhớ mù lòa
Em vẫn là em của ngày tháng cũ
Vẫn yếu đuối như mèo con ngái ngủ
Hay dỗi hờn, nhõng nhẽo lại tủi thân

Trời vẫn mưa
Bong bóng nổi phập phồng
Hiu hiu gió
Gọi về cơn buốt giá
Bước cô đơn dưới màn mưa tầm tã
Cho nỗi buồn trĩu nặng
Phía không anh…




:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.