24 tháng 10, 2014

CẢM ƠN BÓNG MÁT




Cảm ơn bóng mát một thời
Cho ta nương tựa cuối trời ruổi rong
Che cơn nắng hạn giữa đồng
Che cơn mưa bão gió dông mịt mù

Lá cành xào xạc lời ru
Dăm câu lục bát thiên thu vọng về
Che cho bớt nỗi tái tê
Che cho hiu quạnh não nề xua tan

Bao nhiêu kỷ niệm ngập tràn
Chia tay lòng những bàng hoàng tỉnh say
Cảm ơn bóng mát tháng ngày…










TỪ TẠ






Sao sáng nay sáo buồn ủ rũ ?
Mắt rưng rưng dòng lệ nhạt nhòa
Chẳng một lời ríu rít hát ca
Cho mùa đông giật mình áy náy

Ta làm gì để mi sợ hãi ?
Mới hôm qua cùng tiễn mùa thu
Vẫn tung tăng bên lối sương mù
Vẫn trao nhau ân tình một thuở

Sao lại thế ? Đắng lòng bỡ ngỡ
Đã sớt chia từng chút ngọt bùi
Đã bao ngày san sẻ buồn vui
Giờ quay mặt làm như xa lạ !

Thôi sáo nhé gởi lời từ tạ
Trả mi về với khoảng trời xanh
Hãy luôn vui, sống thật an lành
Ta vẫn nhớ…nhớ hoài kỷ niệm !






22 tháng 10, 2014

CÔ GIÁO NGÀY XƯA






Hai mươi tuổi cô đã là cô giáo
Dạy một trường nhỏ bé tận miền quê
Đạp xe hơn hai mươi cây số đi về
Mà vẫn thấy cuộc đời sao đẹp quá!

Học trò nhà quê xem cô là tất cả
Cô giáo hồn nhiên áo trắng đến trường
Có những buổi trưa học trò dụ dỗ:
“Cô đừng về, đi bắt cá nướng trui!"

Quần xắn cao tận đầu gối, chân trần
Cô trò lội dưới mương bì bõm
Con đỉa vướng chân mềm mềm đen mốc
Cô nhắm mắt thét gào:” Ôi sợ quá đi thôi!”

Nước mắt cô như mưa tuôn xối xả
Học trò thương nên luôn miệng dỗ dành:
“Cô nín đi, em đã bỏ nó rồi
Đừng khóc nữa, tụi bạn cười cô đó!”

Trò trưởng lớp nhỏ hơn cô hai tuổi
Cô hai mươi trò mười tám tuổi tròn
Dáng lêu nghêu nhưng rất sợ bị đòn
Luôn gương mẫu để cô không hờn trách

Doạ là thế chứ nào đâu đòn vọt
Học trò nghèo đi chân đất, áo sờn vai
Rất chăm ngoan, học tập thật miệt mài
Rồi ra trường, các em như chim chắp thêm đôi cánh

Hai năm sau, một hôm trò trưởng lớp
Đến mời cô dự đám cưới của mình
Cô giáo trẻ ngồi cùng bàn cha mẹ
Thời bấy giờ người ta trọng thầy cô

Cô dâu chú rể trẻ măng vòng tay khép nép
“Cảm ơn cô đã đến dự chúc mừng
Xin mời cô ly rượu với vợ chồng…con!”
Cô giáo bỗng ngẩn ngơ đỏ bừng đôi má

Đếm trên tay thời gian sao nhanh quá!
Cô bây giờ chẳng dạy học vùng xa
Học trò cô giờ sống với thảm hoa
Đi xe hơi , xài laptop
Nhưng tình nghĩa thầy trò có còn như trước?
Xã hội quay cuồng
Chữ nghĩa có trôi lăn?

Nghĩ mà thương
Đám học trò của ngày tháng nhọc nhằn
Mặt lem luốc, tay chân đầy bùn đất
Chỉ có trái tim ngút ngàn yêu thương là rất thật
Để cô ngồi ngẫm nghĩ chuyện ngày xưa
Dù cuộc đời cô đã trải qua nhiều dông bão nắng mưa
Nhưng mùi bùn đất xa xôi vẫn nhớ hoài trong tâm tưởng


















20 tháng 10, 2014

NẮNG





Nắng nhìn ta
nhoẻn miệng cười

Sáng nay
màu nắng
xinh tươi lạ thường

Chắc vừa
gặp lại yêu thương

Cho ta
gởi chút vấn vương
theo cùng








MẶC





Mặc cho nhân thế
đổi dời

Trắng đen
đen trắng
sự đời đảo điên

Giờ
ta quên hết
ưu phiền

Vui cùng thi họa
an nhiên
tâm hồn





19 tháng 10, 2014

ĐƯỜNG CÒN XA LẮM NGƯỜI ƠI!






Đường còn xa lắm người ơi!
Cuối mùa tầm tã đầy trời mưa giăng
Bên thềm lòng những ngổn ngang
Lối về thăm thẳm ngập tràn bể dâu

Trách chi con tạo cơ cầu
Để cho nỗi nhớ hai đầu chẳng phai
Gặp nhau chi để u hoài ?
Rối bời tơ nhện tháng ngày trở trăn

Để luôn ray rứt thơ vần
Để mắt mòn mỏi phân vân kiếm tìm
Đâu rồi biền biệt cánh chim
Xoải bay bay vút về miền quạnh hiu ?

Thương sáo thờ thẫn sớm chiều
Bóng người lẩn khuất trăm điều nhớ nhung
Mưa rơi trắng xóa chẳng dừng
Đường còn xa lắm người đừng chờ trông !

Ngoài trời sấm chớp bão dông
Bên thềm đứng đợi mà lòng xốn xang
Lối về vời vợi ngút ngàn
Đêm đầy phiến lá bàng hoàng gọi tên






18 tháng 10, 2014

XÓT XA






Hoàng hôn vừa tắt nắng
Hàng cây ủ rũ buồn
Tiếng gọi nào xa vắng
Cho nỗi nhớ trào tuôn

Bước chân đi thờ thẫn
Lau sậy đầy lối qua
Nước mắt rơi mằn mặn
Chỉ mình ta với ta…

Dõi mắt nhìn quanh quất
Bóng đen đã phủ đầy
Người xưa giờ đâu mất
Mảnh tơ sầu lắt lay

Tóc bay chiều lộng gió
Nghe tuổi tên nhạt nhòa
Đêm ngập tràn lá cỏ
Chuông gọi hồn xót xa…









THẢ BUỒN THEO GIÓ





Buồn gì 
buồn ngẩn 
buồn ngơ ?

Buồn gì 
xé vụn 
bài thơ nửa chừng ?

Buồn gì 
câu chữ bâng khuâng ?

Buồn gì 
mắt lệ rưng rưng 
xót lòng ?

Thả buồn 
theo gió ruổi rong

Chỉ xin giữ lại
thong dong cuối đời...







GIỌT ĐẮNG





Quên đi
giọt đắng trong đời

Ta về
sám hối
ngàn lời trở trăn

Một hờn
hai tủi
nhọc nhằn

Thả trôi ra biển
băn khoăn
chín mười

Thôi đừng
tiếc nuối xa xôi

Chỉ xin giữ lại
nụ cười…
năm xưa!







15 tháng 10, 2014

VẦN THƠ TRĂN TRỞ






Hình như đông mới vừa qua ngõ
Phủ trắng màn sương buổi sáng này
Ngây ngất hoa mơ hương ngát tỏa
Ngập trời gờn gợn gió heo may

Sao chỉ riêng mình giã biệt thu ?
Vườn xưa quạnh vắng nẻo sương mù
Lá hoa tan tác màu phai nhạt
Chợt nhớ hôm nào…góc Lãng Du

Vần thơ trăn trở niềm tâm sự
Mắt lệ rưng rưng mãi kiếm tìm
Kỷ niệm một thời xin cất giữ
Tận cùng sâu thẳm của ngăn tim






14 tháng 10, 2014

KHÚC CHƠI VƠI




Đêm quạnh vắng từ đâu vọng lại
Khúc tương tư tê tái ruột gan
Rưng rưng mắt lệ hai hàng
Gieo chi nhung nhớ ngổn ngang cõi lòng

Đàn réo rắt như mong như đợi
Vầng trăng xa vời vợi cô đơn
Phấn son phai nhạt tủi hờn
Bóng tri âm vẫn mỏi mòn khuất mây

Hàng tơ liễu lắt lay trước gió
Lá héo sầu nức nở canh thâu
Mấy mùa hò hẹn bên cầu
Giờ thuyền xa bến về đâu mịt mù

Phút tiễn biệt hồn thu tan tác
Đông trở về héo hắt lá hoa
Cung thương từ ấy nhạt nhòa
Bóng chim bay vút bao la phương trời

Ai gieo khúc chơi vơi sầu thảm
Giữa màn đêm ảm đạm bủa giăng
Xót xa ngày tháng nhọc nhằn
Trời khuya bấc lụn băn khoăn não nề











LỤC BÁT CÔ ĐƠN




Xoè tay
hứng giọt sương rơi
Nghe trong sâu thẳm
đất trời
ngả nghiêng

Gió qua
đứng đợi bên thềm
Nhớ nhung sợi nắng
dịu hiền
mỏng manh

Em
chờ bên cửa
bóng anh
Thở dài
cũng chỉ quẩn quanh
bóng mình!





13 tháng 10, 2014

EM HÃY KHÓC...




Em hãy khóc cho thói đời dâu bể
Khóc một lần rồi nín lặng trăm năm
Đừng cam chịu nuốt vào lòng dư lệ
Đừng sầu đau lên môi mắt âm thầm

Em hãy khóc như chưa từng được khóc
Khóc tình người nhạt thếch giữa trần gian
Em hãy đau dẫu hao gầy dáng vóc
Buốt buồng tim nghe câu nói phũ phàng

Em hãy khóc mặc gió mưa bão tố
Rồi đứng lên đi về phía mặt trời
Hãy thản nhiên dù lệ còn tuôn đổ
Hãy mỉm cười dù tay trắng chơi vơi











LỜI TỎ CÙNG THU






Quanh ta đầy heo may
Hồn ta tràn bão tuyết
Buồn gì hơn khúc ca ly biệt ?
Ta chẳng hờn chẳng giận mùa thu !

Vẫn còn đây lãng đãng sương mù
Ngày tao ngộ nhìn nhau bỡ ngỡ
Vẫn còn đây yêu thương một thuở
Lối đi về hai đứa trong tay

Áo tím ta bay bay
Trong chiều tà lộng gió
Ánh mắt người còn đó
Đầy ấm áp bao dung

Cho lời thơ hòa quyện lạ lùng
Cứ ngỡ là tiền kiếp…
Chiếc cầu tre lắt lay mấy nhịp
Đọng lại ân tình cuối bến sông xưa

Chiều lang thang dưới tầm tã cơn mưa
Sao nước mắt tủi hờn rơi mải miết ?
Mùa thu đi để lại niềm luyến tiếc
Rất nhiều điều chưa tỏ thật cùng nhau !

Có phải là nỗi đau
Trong tận cùng sâu thẳm ?
Để bình minh trở về đầy ảm đạm
Mây đầy trời xám xịt cả không gian

Biết lòng ta hết sức ngỡ ngàng
Sao lại chẳng một lời giải thích ?
Sao vội vã ra đi dưới màn sương mù mịt ?
Cho giờ đây nước mắt hóa thành sông

Biết ngày mai mắt lệ có khô dòng ?
Biết vần thơ có tháng ngày yên ả ?
Rồi đây dưới mưa chiều tầm tã
Ai là người đánh thức dậy hồn thơ ?

Mãi là ta với tình cảm dại khờ
Buổi đi về cô đơn trên lối nhỏ
Áo tím bay trong trời chiều lộng gió
Và mắt buồn thổn thức nhớ thu xưa

Bước thẫn thờ dưới trắng xóa màn mưa
Thương chiếc lá chơ vơ trước gió
Mùa thu ơi, biết chăng hồn lá cỏ
Nghĩ về thu với tình cảm dịu dàng ?










11 tháng 10, 2014

NGỠ NGÀNG !





Thế là bay vút cánh chim
Mình ta ở lại giữa miền thế gian
Ngỡ ngàng cũng lắm ngỡ ngàng
Tưởng như bão tố cuốn tràn biển khơi

Xót xa héo rũ nụ cười
Dõi mắt tìm kiếm ngọt lời ru xưa
À ơi…lục bát sớm trưa
Giờ đây vỡ vụn hạt mưa cuối mùa

Cũng là đổi chác bán mua
Thôi về tang lễ tiễn đưa cuộc tình
Soi gương lạ hoắc bóng mình
Hãy quên đi hết gập ghềnh khổ đau

Ngước mắt lặng ngắm trời cao
Bình minh rạng rỡ sắc màu tương lai








10 tháng 10, 2014

TÔI ƠI, XIN CHỚ ÂU SẦU !





Đừng than đừng khóc, tôi ơi !
Xem như vết cứa cuộc đời tặng riêng
Đừng câu cay đắng trách phiền
Vực sâu thăm thẳm giữa miền trần ai

Đừng lời mặn đắng mỉa mai
Cheo leo vách đá u hoài đa đoan
Đừng để lệ đổ hai hàng
Nghiến răng cam chịu bẽ bàng xót xa

Đừng nhớ quay quắt mù lòa
Mỏi mòn trông ngóng thiết tha đợi chờ
Đừng nghe mộng mị vần thơ
Hãy mau tỉnh thức giữa bờ đắm mê

Lãng quên, quên hết não nề
Đãi bôi lời mật ê chề đớn đau
Tôi ơi, xin chớ âu sầu !






GỞI THEO CON NƯỚC



Gom nỗi buồn
gom ưu phiền

Luôn câu hờn dỗi
đảo điên bao ngày

Gom luôn
cả nỗi đắng cay

Gởi theo con nước
u hoài mang đi

Cúi đầu
lạy Đức Từ Bi

Cho tâm thanh thản
sân si chẳng còn

Con tim
thôi chẳng héo hon

Lãng quên
hai chữ mỏi mòn
đợi trông

Sớm chiều kinh kệ
một lòng

A Di Đà Phật
thong dong đường về…










09 tháng 10, 2014

CẢM ƠN




Cảm ơn ngày tháng quen nhau
Lang thang qua từng phố vắng
Dệt nên khúc hát ngọt ngào
Cuộc đời đẹp như màu nắng

Cảm ơn những buổi hẹn hò
Bên dòng sông xanh thơ mộng
Ngắm con nước chảy lững lờ
Mái đầu nghiêng nghiêng soi bóng

Cảm ơn đôi lúc giận hờn
Hai đứa làm người xa lạ
Để biết chất ngất nỗi buồn
Ngoài trời mưa rơi tầm tã

Cảm ơn ngày tháng xa nhau
Để con tim buồn thổn thức
Để biết cuộc sống muôn màu
Để luôn giữ gìn hạnh phúc…







07 tháng 10, 2014

VÔ TÌNH




Phải chăng
câu chữ vô tình

Vẽ ranh giới
để ta mình
cách xa

Giờ đây
tàn úa cánh hoa

Thôi xin gói lại
phôi pha tình nồng

Tiễn thu
nỗi nhớ mênh mông

Xót mây thương gió
bềnh bồng
tứ thơ






05 tháng 10, 2014

CHƠI VƠI





Đi giữa nhân gian rộn khóc cười
Nỗi niềm quay quắt lắm chơi vơi
Thẫn thờ ảo tưởng tràn cơn mộng
Khắc khoải tâm tư gởi cuộc đời
Đã thấy vô thường đầy nghiệt ngã
Sao lòng phải khổ , lệ hoài rơi ?
Vòng xoay tạo hóa không ngừng nghỉ
Hạnh đức viên dung phước rạng ngời






04 tháng 10, 2014

GIÃ BIỆT






Thôi giã biệt vườn xưa lối cũ
Đã một thời quyến rũ hồn thơ
Không gian quạnh vắng như tờ
Trăng xa lẻ bóng hững hờ lá hoa

Duyên tiền kiếp phôi pha rạn vỡ
Câu lạc loài nức nở than van
Ai buông khúc hát bẽ bàng
Mùa thu giãy chết hai hàng lệ rơi

Thương chiếc lá chơi vơi trước gió
Nỗi ngậm ngùi vàng võ xót xa
Còn đâu ngày tháng mặn mà
Vần thơ tri kỷ nhạt nhòa từ đây








03 tháng 10, 2014

RỘN RÃ ĐÓN THÁNG MƯỜI






Yên tĩnh quá buổi bình minh chim hót
Hoa trong vườn thức giấc đón nắng mai
Sương long lanh gởi cho đời mật ngọt
Sao tự dưng nghe tan biến u hoài

Mặt trời lên thả tơ vàng óng ánh
Gió reo vui mang khúc hát ân tình
Ngày trở dậy trong men nồng sóng sánh
Đời vẫn còn đẹp lắm những niềm tin

Ta ngước nhìn khoảng trời xanh ngăn ngắt
Mây mùa thu êm ả lượn lờ trôi
Gởi theo gió nỗi âu sầu héo hắt
Cùng lá hoa rộn rã đón tháng mười







02 tháng 10, 2014

CẠN CHÉN SẦU VƠI






Ta mình chuốc cạn chén sầu vơi
Ngắm ánh trăng lên tận đỉnh đồi
Lạnh lẽo gió ngừng không muốn thổi
Âm thầm mây lặng chẳng thèm trôi
Vô thường đã biết câu tan hợp
Mà vẫn trở trăn chuyện khóc cười
Hãy uống cho quên niềm thống khổ
Chuỗi ngày bình thản lệ thôi rơi









01 tháng 10, 2014

VÔ THƯỜNG





Gom lá vàng thu giấu đỉnh đồi
Sao hồn trĩu nặng nỗi chơi vơi
Ngẩn ngơ liễu rũ che triền núi
Thấp thoáng sương giăng trải cuối trời
Nếu biết tao phùng rồi cách trở
Thà rằng ảm đạm áng mây trôi
Vô thường biến chuyển ai ngờ được
Hai chữ sắc không chẳng đổi dời










:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.